Bên kia Gia Duẫn “lanh lợi hiểu chuyện” đập chén cơm đến trước mặt Kế Hứa một cái, khiến vài đứa trẻ ở ngồi đó bị dọa đến nỗi ngây ngốc nhìn Gia Duẫn.
Kế Hứa im lặng liếc cô một cái, nhưng cũng không đếm xỉa tới.
Gia Duẫn ngồi vắt ngang ghế dài, ngồi sát vào Kế Hứa, mặc cho người khác dùng loại ánh mắt nào nhìn cô, cô đều không có chút phản ứng nào, chỉ nâng cằm nhìn về phía Kế Hứa.
Anh ngồi đó không nhúc nhích như một quả chuông, sau khi ăn xong phần của mình, đưa tay lấy chén của Gia Duẫn đến trước mắt mình.
Có một đôi tay lặng lẽ đưa qua, chạm một cái vào cánh tay Kế Hứa.
Kế Hứa và Gia Duẫn đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua, là một cô gái gầy yếu, mắt không to da dẻ tái nhợt, vẻ mặt xinh đẹp, tết hai chùm tóc đuôi ngựa thấp, khéo léo kẹp sau tai.
Cô ta nhìn Kế Hứa, dùng thủ ngữ (**) trao đổi với Kế Hứa một cách thuần thục, Kế Hứa cũng dùng thủ ngữ trả lời.
Nói những lời chỉ có bọn họ có thể hiểu.
Khoa tay múa chân cái mẹ gì không biết nữa!
Gia Duẫn sợ nhất là bị người khác đối xử lạnh nhạt, suy nghĩ của cô linh hoạt lại thích náo nhiệt, trong đám bạn bè không bao giờ muốn lạc đàn, cô nhìn Kế Hứa và cô gái kia dùng thủ ngữ giao tiếp thân thiện quen thuộc, vẻ mặt dịu dàng, thỉnh thoảng sẽ cong khóe môi lên lộ ra một nụ cười vô cùng nhẹ.
Trong lòng Gia Duẫn ganh tị, lại một lần nữa nổi lên suy nghĩ xấu xa.
Cô bỗng đổi tay nâng gương mặt, một tay khác lặng lẽ giấu vào chỗ tối, đưa về bên hông Kế Hứa, đầu ngón tay cách chiếc áo thun, vẽ loạn vào khoảng không.
Chỉ còn cách vài centimet, cô cố tình cào vào eo một cách ác ý.
Kế Hứa cảm nhận được đôi tay nhỏ không yên của cô đang làm loạn bên hông của anh, nét mặt của anh hơi sững sờ, nghiêng đầu nhìn Gia Duẫn. Chỉ thấy đôi môi xinh đẹp khẽ mấp máy, nở một nụ cười tùy ý.
Trao đổi thủ ngữ bị gián đoạn, Kế Hứa nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô gái đối diện, đột nhiên nhếch môi, tiếp tục ra dấu.
Thế nhưng từng bắp thịt căng cứng đã bán đứng anh, Gia Duẫn thán phục, anh gầy như vậy, nhưng bụng dưới lại đặc biệt rắn chắc căng cứng.
Lửa giận trong lòng nổi lên hừng hực khiến người ta cuống lên. Bàn tay đó đã chậm rãi di chuyển tới phía sau, nhắm ngay giữa eo của anh mà véo mạnh.
Đột nhiên Kế Hứa thẳng lưng lên, sự bình tĩnh tự nhiên trước đó cùng với tôn nghiêm của anh, cứ như vậy bị lột ra từng mảnh bị cô gái đó giẫm đạp dưới chân.
Anh ngừng trao đổi với cô gái đối diện, bắt lấy cái tay nhỏ đang làm loạn trên eo của mình, bàn tay của anh lòng bàn tay nóng hổi của anh nhanh chóng cảm nhận được sự mát lạnh bàn tay của cô, anh cầm thêm mấy giây rồi đặt tay Gia Duẫn về bên chân cô.
Không phải giận, không phải thẹn thùng. Mà còn luống cuống, căng thẳng lại xen lẫn chút tình ý khẽ ngọ nguậy không hiểu sao lại xuất hiện.
Gia Duẫn mỉm cười ngẫm nghĩ, nếu như Kế Hứa có thể mở miệng nói chuyện, lúc này nhất định sẽ dạy dỗ cô nghiêm khắc đường hoàng: “Là con gái, phải tự trọng.”
Những người lớn bên kia dùng cơm xong, Gia Duẫn nghe thấy chị y tá gọi cô, cô lập tức trả lời, lúc đứng dậy, ghé vào bên tai Kế Hứa, cái anh đang đeo là loại máy trợ thính phổ thông nhất, có một bên góc trong suốt vòng qua vành tai, móc vào sau tai.
Gia Duẫn dùng giọng hơi, nhẹ nhàng bay bổng mà lưu lại vài chữ bên tai anh.
Cũng không biết rốt cuộc anh có thể nghe thấy hay không.
Tin tức chị y tá mang đến cho cô giống như sấm sét giữa trời quang.
Tối nay tất cả bọn họ sẽ ở lại chỗ này. Bởi vì trẻ em nghỉ hè về nhà nhiều, nhà trọ trống hơn nửa, đủ cho một đoàn người yên tâm ở lại
Chị y tá nói ra mấy lời dịu dàng ôn hòa, cố hết sức khuyên nhủ cô: “Tiểu Duẫn, mọi người đều đã nhường lại phòng ký túc xá đơn tốt nhất của nhân viên cho em rồi, tới cả Tổng giám đốc Gia tối nay cũng phải chen chúc ngủ chung một phòng với trợ lý Tiểu Đồng kìa. Em không được cáu kỉnh nha, đêm nay mưa to, đường ra khỏi thôn đã chốt lại rồi, không cách nào đến ở khách sạn của thị trấn được.”
Lời nói này, vừa nghe là biết ngay ông già Gia Kiến Thanh sắp xếp để hại cô rồi.
Tự biết một mình không thể xoay chuyển được tình huống bây giờ, Gia Duẫn gật đầu đồng ý, làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe theo.
Trợ lý Tiểu Đồng giúp Gia Duẫn dọn hành lý, đưa cô tới phòng ký túc xá một người kia.
Trường học thì lớn như vậy, khu ký túc xá ở ngay bên cạnh dãy dạy học, đây là một căn nhà hai tầng cũ kỹ vách tường màu xám, chập choạng tối nơi chân trời có một tầng mây to rộng màu đỏ tươi cuồn cuộn đổ xuống, tiếng ve yếu ớt ẩn mình tạm nghỉ ngơi giữa cành lá xanh của cây hòe.
Gia Duẫn đi theo sau lưng trợ lý Tiểu Đồng, lê dài bước chân, nhàn hạ lại vừa uể oải. Bên dưới hành lang ký túc xá quét một lớp sơn xanh lá, tróc ra từng mảng lớn, rơi vào giữa khe tường lẫn vào bụi bặm, làm người ta sinh ra chán ghét.
“Chính là ở đây.” Trợ lý Tiểu Đồng đứng trước một gian phòng ở phía cuối, cầm chìa khóa trong tay mở cửa ra.
Vừa đẩy cửa ra, mùi ẩm mốc xen lẫn bụi nhỏ phả vào mặt, tràn vào khoang mũi, Gia Duẫn lui thẳng về sau vài bước, nhìn về phía trợ lý nhờ giúp đỡ, trong ánh mắt hiện lên ý xin rủ lòng thương.
Trợ lý Tiểu Đồng vừa tốt nghiệp đại học hồi năm ngoái, tay chân nhanh nhẹn mà người cũng chịu khổ được, bây giờ vừa nhìn thấy ánh mắt của Gia Duẫn thì liền nhanh mắt tránh né, xách va li lên đi vào trong phòng trước.
“Tiểu Duẫn, em xem xem, ký túc xá này tốt biết bao. Oa! Còn có một cái giường đơn