Trợ lý Cao mới vừa đắp mặt nạ lên, thoải mái dễ chịu dựa vào sofa lướt phim thì di động kêu vang.
Cô ấy hơi không kiên nhẫn chậc một tiếng, duy trì tư thế không đổi, vớt điện thoại lại vừa nghía qua, đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Một tay cô ấy giữ mặt nạ, một tay tiếp điện thoại, hô hấp khẽ chậm lại: "......!cô Hướng à?"
"À à, tôi tan làm rồi, không phiền không phiền," Trợ lý Cao dứt khoát kéo mặt nạ xuống, ấn tắt tiếng TV: "......!ngài, ngài, khụ, ngài chờ tôi một chút, tôi lập tức liên hệ sếp Vĩ."
Trợ lý Cao cúp điện thoại trước, loanh quanh tại chỗ mấy vòng, nhìn thời gian, 10 giờ rưỡi, không biết sếp tổng xã giao xong xuôi chưa.
Mặc kệ, cô ấy nhanh chóng quyết định trực tiếp gọi điện thoại: "Sếp Vĩ."
"Ngại quá, quấy rầy ngài rồi......!là như vậy, cô Hướng cô ấy vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, nói muốn gặp mặt ngài."
Điện thoại bên kia im ắng một trận.
Trợ lý Cao nhanh chóng suy nghĩ một chút lời Hướng Tiểu Viên nói -- "Trợ lý Cao, tôi muốn gặp sếp Vĩ một chút, cô cảm thấy có khả năng chứ?"
【 không thể nói thẳng tuột như vậy, mình hẳn là phải chế tạo hết thảy khả năng có thể! 】
【 lão Cao à! Có thể ở gần hóng hớt hay không, chỉ dựa vào cô đó!! 】
Thế là cô ấy bổ sung: "Sếp Vĩ à, đêm nay cô Hướng tham gia tiệc mừng công ở khách sạn XX, nhưng cô ấy đi về trước rồi, nói muốn gặp ngài, gặp liền đêm nay."
Bên tai vẫn chưa nghe được phản hồi của Vĩ Trang, đến nỗi cô ấy lấy điện thoại ra nhìn lướt một cái, di động còn đang trong cuộc gọi.
Cô ấy nhịn xuống cảm xúc sôi sục trong lòng: "......"
【 chờ một chút nữa, lời nói không thể quá dồn dập, ở phương diện này sếp tổng chính là lính mới toe, một khi hoảng lại muốn vứt điện thoại mất! 】
"Đêm nay?" Sếp Vĩ rốt cuộc nói chuyện rồi, giọng nói quạnh quẽ, cứ như đêm lạnh này: "Cô ấy nói đêm nay sao?"
"......" Trợ lý Cao nuốt xuống âm sắc chần chờ, "......!phải, hơn nữa là bây giờ." Vừa nói xong, cô ấy khẩn trương nhếch miệng không tiếng động mà "í" một tiếng.
Má ơi, nếu bị phát hiện, công việc của cô ấy liền có nguy cơ rồi.
Vĩ Trang lại lần nữa im lặng, nhưng lần này thật ra không lâu lắm, nói: "Được."
Trợ lý Cao tận lực hít sâu lấy giọng bình tĩnh nói: "Vâng, sếp Vĩ, đích thân tôi sẽ đi tiếp cô Hướng." Đùa à, trường hợp này có mặt dày cô ấy cũng muốn bám theo đi.
Cô ấy lập tức nhấn gọi điện thoại cho Hướng Tiểu Viên, hưng phấn muốn run hết cả chân, đem đồng phục của mình ra, thoáng nhìn bên ngoài, dường như trời muốn mưa rồi.
Cúp điện thoại, Tiểu Viên nhìn dòng tin tức nhắc nhở mai mốt có sấm chớp mưa to kia, nhấn "X".
Cô đi rồi về, nói với hai người đàn ông đang chờ cô: "Các anh đi về trước đi, em còn muốn chờ thêm một chút."
Thái Quyển cùng Hướng Chi Thạch thoáng nhìn nhau.
Hướng Chi Thạch hỏi: "Vì sao không cùng về nhà?"
Hướng Tiểu Viên không muốn trả lời, cũng chẳng muốn giấu giếm, "Em lại không phải trẻ vị thành niên, anh hai yên tâm đi mà."
Hướng Chi Thạch mím môi, hơi hơi nhíu mày, bộ dáng cũng không tán thành.
Hướng Tiểu Viên nói: "Em muốn đi gặp một người, em đang đợi xe tới."
Lời này của cô vừa nói ra, vẻ mặt Hướng Chi Thạch càng khó coi.
Thái Quyển nhìn nhìn bên này, lại nhìn nhìn bên kia, cũng không biết phải giúp ai, cũng không biết nên rời đi hay ở lại.
Bắt nguồn từ trận hỗn chiến dư luận hồi tháng 9 kia, sau khi video dài hơn chín tiếng về Tiểu Viên trong tay Tôn Tâm kia bị tuôn ra, có lẽ câu trả lời có lệ với dân mạng bên ngoài là có tin tặc xâm nhập máy tính ông ta, chỗ này Hướng Chi Thạch không tin.
Anh ấy đã gọi mấy cuộc điện thoại.
Trừ những mối quan hệ của anh ấy thì cũng không quá tin là thật sự có người hỗ trợ, vì thế liền hỏi Tiểu Viên, không nghĩ tới vừa thuận miệng hỏi, cái gì cũng hỏi ra.
Lúc đầu Hướng Chi Thạch kinh ngạc, khó hiểu, cảm khái, cuối cùng tất cả cảm xúc đều lẫn lộn với nhau, trở nên vô cùng phức tạp.
Mà lúc này, anh ấy muốn phản đối.
"Anh hai à, anh đừng tức giận," Tiểu Viên nhìn anh ấy, đôi mắt chứa một tia lo lắng: "Thật sự em đã suy nghĩ kĩ càng rồi......"
Anh ấy nhìn cô, lại thoáng nhìn Thái Quyển, nét mặt của Thái Quyển cũng y như thế, đối diện với ánh mắt của anh ấy, chậm rãi khẽ lắc đầu.
Hướng Chi Thạch: "Chuyện em quyết định, anh......!tuy rằng không tán thành, nhưng cũng tôn trọng em."
Lời này vừa nói ra, anh ấy nhìn thấy nét mặt em gái mình trở nên phấn khởi, đôi mắt gợn sóng, cả khuôn mặt rạng rỡ tươi tắn: "Cảm ơn anh hai."
Cô thoáng nhìn di động, cười rộ lên: "......!vậy giờ em đi nhé."
Thái Quyển & Hướng Chi Thạch: "......"
"Xe tới rồi, em đi từ cửa sau, anh hai, Thái Quyển, mau sớm về nhà đi!" Tiểu Viên lấy túi xách tay từ chỗ Thái Quyển, thả điện thoại vào.
......!đợi,
Hướng Chi Thạch mới cởi áo khoác ra, muốn khoác lên cho cô, thì Tiểu Viên đã xoay người, toàn bộ tua váy tung bay lên, phảng phất như một trái tim háo hức khẽ nhảy nhót.
Anh ấy thoáng sửng sốt, động tác cũng đờ ra.
Rất nhiều năm trước, lần đầu tiên khi anh ấy nhìn thấy em gái, khi đó cô nhỏ nhỏ gầy gầy, màu da vàng vọt lộ vẻ không đủ dinh dưỡng, một đôi mắt lung linh nhút nhát sợ sệt nhìn anh ấy.
"Anh là anh trai em sao?" Cô mặc một áo thun tay ngắn thật cũ, trên hai cánh tay tinh tế có một chút xanh tím, có chỗ hơi thâm, có chỗ nhạt một chút, nhìn mà đau lòng.
"Đúng vậy, Hiểu Hiểu, anh là anh hai đây!" Cổ họng anh ấy trở nên chua xót: "Là anh trai ruột của em."
Cô nhận được câu trả lời khẳng định, lập tức chạy vội lại hướng anh ấy, nhào vào trong lòng anh ấy, như chim bay về nguồn.
Cô vốn là em gái ruột cùng cha cùng mẹ với anh ấy, lại mãi đến năm 12 tuổi mới nhận lại anh ấy.
Hướng Chi Thạch sửa họ về lại cho cô, lấy tên cho cô lần nữa, hy vọng chờ mong cô có thể thoát khỏi quá khứ đau khổ, từ đây vui vẻ hạnh phúc mà sống.
Chỉ cần cô vui vẻ không phải là được rồi sao?
Hướng Chi Thạch thu tay về.
Anh ấy luôn ở đây, kề bên, chờ cô, trở thành nơi neo đậu đáng tin cậy nhất của cô.
Đây là ý nghĩa tồn tại của người nhà.
"Anh Chi Thạch," Thái Quyển nhẹ giọng gọi anh ấy.
Nét mặt Hướng Chi Thạch hòa hoãn lại, gật đầu khẽ cười với Thái Quyển: "Không để ý đến em ấy nữa, chúng ta về thôi."
"Vâng vâng, được, hầy, em ấy cũng là con gái lớn rồi! Chúng ta bớt nhọc lòng một chút."
"Nói nhiều nữa, e là còn chê chúng ta phiền."
"Đúng vậy, gái lớn không thể giữ mà!"
"......"
"......"
Nếu nghĩ như vậy......
Hướng Chi Thạch · biểu cảm trở nên kỳ lạ trong nháy mắt, trong lòng Thái Quyển cũng có chút bồn chồn.
Má ơi!
Đánh chết cũng không dám tin!
Bé Tiểu Viên thế mà nhìn trúng Vĩ Trang.
Yêu người cùng giới, kỳ thật vấn đề không lớn.
Yêu người cùng giới lớn hơn rất nhiều tuổi, kỳ thật cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu.
Yêu người cùng giới lớn hơn rất nhiều tuổi, đồng thời cũng là nhà doanh nhân, nhà tài phiệt trứ danh trong giới, thân phận cách biệt như trời và đất với bọn họ, tính cách còn kỳ dị khó dò,......
Này thì......
Nói tóm lại, dù sao cũng không