Lần gọi điện cuối hình như là đã hơn ba tháng trước.
Lần gặp mặt trước cũng đã gần nửa năm rồi.
Tiểu Viên phát hiện ánh mắt Vĩ Trang dừng trên người cô, tầm mắt rơi dần xuống, rồi nhìn thấy cô ấy đưa khăn choàng qua.
Nâu đen đan xen, trông thật mềm mại thật ấm áp, vắt trên cổ tay trắng ngần của cô ấy.
Tầm mắt nhích lên một chút xíu, nơi ngón tay mảnh khảnh đeo một chiếc nhẫn signet vàng.
(*) Nhẫn signet hay còn gọi là nhẫn con dấu, thường được khắc biểu tượng gia tộc hoặc cá nhân, mục đích ban đầu là đóng dấu phong thư, bưu phẩm.
Ngày nay phạm vi sử dụng của nhẫn trở nên rộng hơn, một số cậu lạc bộ, tập đoàn,...!tặng nhẫn cho thành viên, biểu dương cống hiến của họ.
(theo elleman, en.wikipedia).
Hình minh họa:
"Khoác lên đi." Cô ấy nói.
Tiểu Viên nhận lấy, giũ khăn ra, trùm lên đôi vai của mình, như làn mây thơm mềm ôm lấy chính mình, chóp tai cô hơi nóng lên: "......!cảm ơn sếp Vĩ."
Trợ lý Cao đứng ngay bên cạnh, cũng không thể nhìn thẳng, sợ miệng nhếch ra, cô ấy bèn hơi hơi xoay nghiêng mặt, nhưng đôi mắt vẫn khóa chặt vào hai người kia.
Cô ấy không rõ tình sử thuở ban đầu của Vĩ Trang.
Cô ấy đã ở bên cạnh Vĩ Trang cũng gần mười năm rồi, chưa từng gặp qua người nào đặc biệt.
Hồi hai ba năm đầu có một vài người cực kỳ lợi hại theo đuổi sếp, chính khách, danh nhân hàng đầu trong giới kinh doanh, trong ngoài nước đều có, cuối cùng đều không có kết quả.
Hơn nữa sinh hoạt cá nhân cũng sếp cực kỳ đơn giản, khắc chế bản thân.
Khó mà tưởng tượng được trong giới giải trí xa hoa đồi trụy và giới tài chính, với địa vị của sếp, thế mà chẳng có bất kỳ tai tiếng gì.
Trợ lý Cao cảm thấy nếu so với sếp nhà mình, bản thân cô ấy chính là một con bướm sặc sỡ trong thế giới phồn hoa.
Đến sau này, thật ra cô ấy có đoán được một chút, sếp lớn nhà mình phỏng chừng là kiểu giống như chướng ngại tình cảm hoặc là lãnh cảm, nếu không thì chính là trời sinh lạnh nhạt.
Tuy rằng mấy năm nay cũng có một số ít "đối tượng tiêu khiển", hợp đồng bảo mật ký từng tờ rồi lại từng tờ, tài nguyên cũng cho đi không ít, nhưng sếp tổng vẫn là nhìn mấy lần liền không có hứng thú.
Quá tốn kém rồi! Đừng làm loại này từ thiện nữa mà!
Trợ lý Cao thường xuyên bóp cổ tay thở dài!
Nhưng đêm nay, thế mà cô ấy nhìn thấy sếp tổng "tán gái" ở cự ly gần -- sếp tổng có biết bản thân đang "tán gái" không?
Nghe thấy sếp tổng nói: "Lên xe rồi nói."
Trợ lý Cao liếc qua, giày của Hướng Tiểu Viên hôm nay khá cao, nhìn qua chỉ thấp hơn Vĩ Trang một chút.
Hai người đi gần nhau rất tự nhiên, không dắt tay mà vẫn cứ như có sợi dây vô hình, ngồi lên xe.
Hôm nay sếp lớn ngồi không phải xe cỡ lớn, trợ lý Cao không tiện vào theo.
Trong một chốc, cô ấy rơi vào cảnh mâu thuẫn trong lòng.
Đến gần một bước có thể có ưu thế ở gần hóng chuyện, cũng có thể đóng gói đồ đạc bị cách chức.
Tài xế của hai chiếc xe đều ở trong xe chờ nghe dặn dò, hai vị vệ sĩ đi cùng mỗi người coi giữ một phía, lúc này ngay cả trợ lý Cao cũng cảm thấy mình có hơi dư thừa một tí.
Không có điều kiện, dù tạo điều kiện cũng muốn lên.
Trợ lý Cao không lộ ra bất kỳ bất thường nào trên mặt, âm thầm không chút dấu vết di chuyển bước chân, đến gần xe.
Hai người trong xe đều chưa để ý mọi thứ bên ngoài xe.
Vẫn là lần đầu tiên Tiểu Viên ngồi bên cạnh Vĩ Trang.
Xa cách gần nửa năm không gặp, cảm giác hơi kỳ diệu, đã không còn trở nên xa lạ, cũng không có thân thuộc hơn một chút nào.
Thời gian nửa năm dường như chỉ trong nháy mắt, hai người bọn cô vẫn ở vị trí ban đầu không thay đổi.
Tiểu Viên đã nghĩ trong lòng, nói hãy nhường cô ấy một chút, thế nên bản thân chủ động nói: "Sếp Vĩ à, tôi đã nghĩ rồi, tôi đồng ý gia hạn hợp đồng."
Trong khoang xe chỉ có hai người các cô, hơi ấm từ hệ thống sưởi vòng quanh giữa các cô, hơi thở hòa vào nhau trong không khí.
Tua làn váy của Tiểu Viên chạm vào ống quần của Vĩ Trang, ánh sáng le lói lãng đãng trong môi trường thiếu ánh sáng.
"Cô nghĩ kỹ rồi?"
Vĩ Trang hỏi.
Cô ấy luôn có thể đem câu nghi vấn nói ra như câu trần thuật.
Lời này nếu nói từ trong miệng một vị thượng lưu cấp cao khác, chắc sẽ có ý ngạo mạn vênh váo tự đắc, nhưng mà cô ấy nói ra thì lại là một loại trưng cầu ý kiến điềm đạm nhạt nhẽo.
"Vâng, nghĩ kỹ rồi, cứ giống như trước được không? Tôi không cần ngài cho tôi tài nguyên, quà cáp, tiền tiêu vặt gì cả."
"Tôi không thể cưỡng ép cô làm chuyện cô không thích."
"Ừm."
"Thời gian?"
"......!cô định đi."
Trợ lý Cao ở gần, gần như nghe rõ hết cả.
Cô ấy nửa hưng phấn nửa cảm khái, luôn cảm thấy người có chỗ nào đó kì lạ không rõ, nhưng điểm kì lạ này lại đặc biệt thích hợp với hai người này.
【 ngày tốt cảnh đẹp, đêm dài đằng đẵng, hai người chỉ nói về cái này? 】
【 hai người này làm thế quái nào mà đem chuyện chẳng lãng mạn gì cả nói thành lãng mạn thế kia? 】
Cô ấy bất giác nhếch môi cười, bỗng giật mình một cái, ánh mắt sếp đã nhìn thấy cô ấy qua cửa sổ xe.
Nét mặt trợ lý Cao thoáng nghiêm lại, Vĩ Trang hạ cửa sổ xe xuống một chút: "Alex, cô chuẩn bị sẵn hợp đồng."
"Được."
"Bảo lão Vương đưa cô về nhà đi."
"......!cảm ơn sếp Vĩ."
Cửa sổ xe nâng lên.
Trợ lý Cao dừng một chút, không tiện "sáng tạo" điều kiện nữa, đành phải đi đến một chiếc xe khác, ngoan ngoãn về nhà.
Thôi, tương lai còn dài, giữ được chức vị thì không sợ không có chuyện hóng.
Trong khoang xe lại chìm vào yên tĩnh.
Vừa đem chuyện hợp đồng nói xong, Tiểu Viên liền không biết phải nói gì nữa.
Cô am hiểu chuyện đóng phim, kỹ năng xã giao cũng tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Nhưng ở trước mặt Vĩ Trang, cô luôn không kìm được khẩn trương, phát huy thất thường.
Cô còn không thể dùng chiêu của diễn viên kia, chính là bởi vì trước kia Vĩ Trang đã không thích.
Vậy hiện tại làm sao bây giờ?
Phải nói gì đây?
Tiểu Viên cúi gằm mặt, ánh đèn trắng xám trong nhà để xe lan vào từ cửa sổ xe, không những không làm giảm bớt vẻ tươi tắn của cô.
Khăn choàng và chiếc váy tua không bao bọc hết làn da cánh tay, đôi chân nhỏ nhắn thon dài thẳng tắp, cả người cô giống một đóa hoa linh lan lung linh được gột rửa trong sữa bò.
Một lát sau, Vĩ Trang mới phát hiện vừa rồi mạch suy nghĩ của bản thân bị gián đoạn.
Ngón tay cô ấy thoáng dừng lưng chừng giữa không trung, gõ một chút.
Giữa sự yên lặng nửa cố ý nửa không nơi đây, cô ấy nói: "Đến nơi đó của tôi?" Lần này âm cuối của cô ấy dường như hơi nâng lên, là ý trưng cầu ý kiến.
Tiểu Viên nhìn chằm chằm đầu gối mình thật lâu, bỏ lỡ cơ hội ngẩng đầu nhìn thấy nét mặt của Vĩ Trang như thế nào khi nói lời này, cô bèn khẽ gật đầu.
Các cô không nói chuyện nữa, để xe khởi hành, chở các cô chạy đến chỗ Vĩ Trang.
Ở trong xe yên tĩnh, mí mắt Tiểu Viên càng lúc càng trĩu nặng.
Từ hạ tuần tháng mười cho tới nay lịch trình của cô đều kín, không có lấy một ngày nghỉ ngơi, hiện tại thong thả dần, cô rất muốn tạm thời nghỉ ngơi một lát.
Một giây trước khi cô ngủ mất, hình như nghe thấy nơi chân trời vang lên một cái sấm rền.
A, hình như dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ mưa to sấm lớn.
Mưa......
Nói ngủ liền ngủ, ngủ ngay tại chỗ, cũng coi như là một kỹ năng của ngôi sao diễn viên.
Tiểu Viên nghiêng nghiêng tựa vào lưng ghế ngồi khép mắt, đã ngủ mất rồi.
Theo xóc nảy của xe, càng tuột dần xuống, vô thức kề sát qua hướng Vĩ Trang bên này.
Ánh mắt Vĩ Trang dò xét lại đây.
Cô nửa kề đầu gối của cô ấy, nếu không giữ một chút nữa sẽ trượt xuống.
Vĩ Trang thẳng người, tay trái trước hết đỡ lấy cô dựa vào đầu gối vai bên này, tay phải ôm lấy vai cô.
Khăn choàng trên người Tiểu Viên cũng trượt xuống, khoảng lớn làn da tuyết trắng sau lưng trần trụi trong không khí, giống ngọc ngà óng ánh.
Tay Vĩ Trang ấn trên khăn choàng, hơi kéo lên trên, che kín vai cô.
Mái tóc dài thắt thành kiểu vòng hoa quấn sau đầu, mấy chiếc kẹp tóc cúc non nhỏ điểm xuyết trong đó, kích thích người ta rất muốn xoa nắn nhẹ một cái.
Độ ấm hệ thống sưởi trong khoang xe vừa đủ, không khí thật bình yên, cửa kính xe phát ra âm thanh tích tích rất nhỏ.
Tiếng sấm âm ỉ, cơn mưa mà dự báo thời tiết từ lâu rốt cuộc đã mở màn trước.
Những chiếc tua trên làn váy cô, theo cơn gió mát mẻ phất phơ chạm vào chân cô ấy, tựa như nước mưa thấm vào vải, thấu vào da thịt.
Lúc Tiểu Viên tỉnh lại, xe đã ngừng.
Cô cảm giác mình đã ngủ không quá lâu, chỉ là ngủ gật một giấc, bỗng cảm thấy không đúng lắm.
Tiểu Viên muộn màng nhận ra, cô đã đem đùi Vĩ Trang thành gối đầu.
Sau lưng cũng có vật thật dựa vào ấm áp, chả trách cô đã ngủ một hồi.
Nhịp tim cô đột nhiên hơi tăng nhanh, không biết có nên quay đầu nhìn Vĩ Trang hay không.
"Tỉnh rồi?"
Bên tai truyền đến tiếng cô ấy.
"Vâng." Tiểu Viên vẫn không quay đầu lại, cũng không ngồi dậy, cô khe khẽ lên tiếng.
"Di động đang kêu."
Tiểu Viên vội vàng dậy.
Trong lúc hấp tấp, thiếu chút nữa nhào vào trong lòng Vĩ Trang.
Cô hơi sửng sốt, vội vàng ngồi xong, trong một lúc không tìm thấy túi xách tay đâu cả, vẫn