Về đến nhà, Trương Hàn tức giận vào trong mặc kệ Hàn Tử Tuyết ở trong xe.
-"Cậu không ăn tối à?" Hàn Tử Tuyết theo Trương Hàn vào trong nhưng thấy hắn lại đi lên cầu thang.
-"Không" Trương Hàn ném cho cô một câu rồi lên phòng
-"Khoan..." Hàn Tử Tuyết định nói gì đấy nhưng thấy Trương Hàn cứ một mạch đi thẳng lên phòng nên cũng thôi. Gì vậy, hắn tức giận gì chứ? Cô có làm gì đâu, đồ chết tiệt. Không ăn vậy tôi ăn. Hàn Tử Tuyết đi đến chỗ bàn ăn. Xem nào, nhiều món ghê mà toàn món cô thích. Sao hắn biết cô thích ăn những thứ này nhỉ? Mà thôi, ăn đã. Cô nhanh chóng thử vài món, khá ngon, không ngờ tay nghề của hắn tốt như vậy. Ăn uống xong cô một mình dọn dẹp rồi lên phòng.
Trong phòng ngủ cho khách.
Trương Hàn sau khi về phòng đã tắm rửa thay quần áo ở nhà giờ đang ngồi trên giường xử lý công việc. Tay hắn cầm bút nhưng không viết được chữ nào. Mở máy tính ra nhưng lại để không. Một đống tài liệu trên tay nhưng lại không đọc được chữ nào. Cuối cùng hắn ném đống tài liệu xuống giường rồi mở cửa định ra ngoài thì lại có tiếng bước chân, là Hàn Tử Tuyết. Mái tóc dài màu nâu đồng được xõa ra sau lưng, cô mặc một cái váy ngủ bên ngoài khoác một cái áo mỏng, chân đi dép trong nhà. Cô đi từ từ lên trên tầng. Hắn nhớ là trên đó có một phòng trống nhưng không biết được dùng để làm gì, không suy nghĩ nhiều hắn liền đi theo cô.
Cô đi đến căn phòng duy nhất trên tầng mở cửa đi vào. Bên trong khắc nơi đều là tủ để rượu, tất cả đều là rượu tây. Hàn Tử Tuyết đi đến mở cửa sổ sát đất ra rồi ngồi xuống cái ghế nhỏ gần đó. Trên bàn có một chai vang đỏ năm 1982 và vài cái ly thủy tinh, cô tùy tiện cầm một cái ly lên, mở nắp chai rồi rót rượu vào cốc. Trong phòng giờ chỉ mùi rượu nhẹ nhàng trong không khí. Ánh trăng chiếu lên thân hình nhỏ bé lại có chút gì đó cô đơn của cô tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Sự cô đơn của cô khiến cho người ta có cảm giác muốn được yêu thương, bảo vệ cô cả đời. Cảnh tượng này thật khiến hắn đau lòng.
-"Không ngờ là chị cũng có sở thích này" Trương Hàn đi tới ngồi xuống đối diện cô
-"Muốn một ly chứ?" Cô lấy thêm một cái cốc nữa rót cho hắn. Hai người cụng ly, tiếng va chạm của thủy tinh lạnh lẽo vang lên. Hắn uống một ngụm nhỏ, phải chỉ một ngụm nhỏ thôi.
-"Tôi thấy cậu có vẻ không biết cách thưởng thức rượu thì phải. Đặc biệt là loại rượu đỏ này?" Cô nheo mắt nhìn hắn, khóe miệng cong lên một chút
-"Vậy xin chị chỉ giáo" Hắn cười
-"Khi uống rượu đỏ, đầu tiên cậu phải lắc ly rượu một cách nhẹ nhàng để mùi hương lan tỏa. Sau đó, đưa lên mũi ngửi. Khi thấy được mùi hương của nó rồi cậu mới uống" nói đến đâu cô thực hành luôn đến đó, cuối cùng cô từ từ đưa lên miệng uống một ngụm lớn. Vị ngọt ngọt, chua chua xen lẫn chút vị chát kích thích giác quan của cô.
Trương Hàn khẽ cười rồi cầm chai rượu lên rót