Edit: Dưa Hấu
______________________________
"Chị, chị......!đừng có nhìn em chằm chằm như vậy mà......" Diệp Thừa bị Trì Oánh nhìn tới nỗi có chút xấu hổ, "Chị đã nhìn em gần một tiếng đồng hồ......"
"Có sao?" Trì Oánh nhìn thoáng qua thời gian trên di động, "Hình như là vậy......!nhưng mà em trai chị quá là đẹp trai, nhìn như thế nào cũng không đủ!"
Diệp Thừa gật đầu nói: "Em biết."
Trì Oánh cười ha ha, "Em trai này là kẻ tự luyến giống mình nha."
Cô lúc này mới nhớ tới gọi điện thoại cho cha mẹ nói về việc này, bọn họ tìm con mười mấy năm nay rốt cuộc cũng tìm được rồi, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.
Ba Trì lúc nhận được điện thoại thanh âm đầu tiên là có chút hoài nghi, sau khi lại xác định thanh âm liền bắt đầu nghẹn ngào, "Nó......!thật sự tìm được trở về? Ba phải nói cho mẹ ngươi biết, bệnh của bà ấy rốt cuộc có thể tốt lên rồi."
Trì Oánh đem điện thoại đưa cho Diệp Thừa, "Nói chuyện với ba một chút."
Diệp Thừa không đưa tay, nhẹ nhấp môi, nhất thời còn chưa thích ứng được tình huống.
Để cho cậu ấy tiếp thu một gia đình xa lạ ngay bây giờ, tuy rằng trong nhà có cha mẹ cùng chị gái yêu thương mình, cậu ấy vẫn là không có dễ dàng thích ứng như vậy.
Trì Oánh hít hít cái mũi, đem loa mở ra, lớn tiếng nói: "Con sẽ dẫn Tiểu Hàn trở về gặp hai người, Tiểu Hàn, em chừng nào thì rảnh? Quê nhà của chúng ta ở tỉnh A, chị muốn mang em về nhà."
Đối với cái tên này, Diệp Thừa có chút xa lạ, ngẩn ra một chút mới phản ứng lại đây là tên của mình.
Cậu ấy lắc đầu, "Em ngày kia phải thi đấu, đêm mai phải ngồi máy bay ra nước ngoài.
Nếu hiện tại muốn đi xa sợ là không được, không quay trở lại kịp."
Ba Trì vội vàng nói: "Ba dẫn mẹ các con đi thành phố B tìm các con, không trì hoãn con thi đấu, ba......!bây giờ đặt vé đi liền!"
Sau khi cúp điện thoại, Trì Oánh bỗng nhiên nói: "Tiểu Hàn, em có thể......!sửa lại tên của trước kia hay không? Tên hiện tại của em chị nghe thấy rất khó chịu.
Diệp Thừa......!cha mẹ nuôi của em là đem em mua về để trở thành công cụ truyền thừa hương khói sao? Lại lấy cái tên như vậy?"
Tên này vốn là không có gì, nhưng liên hệ đến bao hàm ý tứ trong cái tên, cô liền cảm thấy rất khó chịu.
Em trai của cô, dựa vào cái gì đi làm công cụ nối dõi tông đường cho nhà người ta?
"Em......" Diệp Thừa nghe được cô nhắc tới cha mẹ nuôi, trong ánh mắt thần sắc có chút phức tạp, "Em không biết đối với bọn họ là cái dạng cảm tình gì, bọn họ đối với em rất tốt, nhưng từ sau khi biết thân thế của chính mình, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng......"
"Đương nhiên là không đúng!" Trì Oánh cắn răng nói, "Bọn họ huỷ hoại nhân sinh của em! Bọn buôn người đáng chết, theo ý chị mà nói......!Bọn họ cũng là đồng lõa, không có loại người như bọn họ thì sẽ không có bọn buôn người.
Nhà chúng ta tuy rằng không tính phú quý, nhưng cũng không thể tính là nghèo, em vốn dĩ có thể có được cuộc sống rất nhẹ nhàng, vui sướng! Có cha mẹ yêu thương, tiếp thu giáo dục tốt đẹp, nhưng mà bởi vì bọn họ, em mới bị nhiều khổ cực như vậy!"
Cô nhớ rõ khi còn nhỏ thường xuyên nghe được rất nhiều nhà có con trai bị người ta bắt cóc, nhưng con gái lại rất ít.
Loại tư tưởng phong kiến nối dõi tông đường này làm cho các bé trai trở thành món hàng tốt ở một số nơi nông thôn xa xôi, cho nên mới bị bọn buôn người chú ý đến.
Các bé gái thì có rất ít người muốn nuôi dưỡng, cho nên bọn buôn người cũng sẽ không chọn các bé gái mà xuống tay.
Nhưng mà bọn buôn người sẽ lừa bán các cô gái trẻ tuổi, tra xét nguyên nhân cho việc này, cũng là loại tư tưởng "Nối dõi tông đường" này có tác dụng.
Quả thực chính là một loại tư tưởng u ác tính.
Cô biết bộ thần kinh mặt của em trai mình bị hư tổn, không thể thể hiện được biểu cảm.
Trừ cái này ra, trên người cậu ấy còn có thương tich này nọ mà cô căn bản không dám tưởng tượng tới.
Cậu ta còn chưa đến hai mươi tuổi, đến tột cùng là chịu qua bao nhiêu khổ cực a!
Cô bắt tay đặt ở trên vai hắn, trịnh trọng nói: "Cha mẹ chúng tôi sẽ không đem em trở thành công cụ truyền thừa hương khói, em là con trai của bọn họ, vô luận em làm cái gì, lựa chọn cái dạng cuộc sống gì, bọn họ đều sẽ yêu thương em, bảo bọc che chở cho em, em biết không?"
"Ừm......" Diệp Thừa —— cũng chính là Trì Hàn hơi hơi gật đầu, "Em sẽ dành chút thời gian đi Cục Công an khai chứng minh mới, đổi cái chứng minh nhân dân mới."
Xem như đáp ứng cô rồi.
Trì Oánh lại hỏi: "Giám đốc của em có khi dễ em hay không? Nếu có thì nói với chị, chị tìm hắn nói rõ lí lẽ!"
Trì Hàn lắc đầu, "Không có, Bắc ca đối với em rất tốt, sau khi anh ấy ký hợp đồng với em vẫn luôn rất chiếu cố em, không có để cho người khác khi dễ em."
"Phải không?" Trì Oánh tỏ vẻ hoài nghi.
Theo như cô thấy, một thiếu niên sơn thôn lên thành phố, cái gì cũng không hiểu, cũng không rành cách đối nhân xử thế, khẳng định sẽ bị người ta lừa gạt, bị người ta khi dễ.
Cậu ấy có thể có thành tựu ngày hôm nay chính là nỗ lực của cậu ấy, nhưng loại nỗ lực này nhất định sẽ đi kèm với gian khổ thật lớn.
Cái người tên là Mục Bắc kia, người nhìn qua văn nhã có lễ, nhưng loại người này thường thường một bụng ý nghĩ xấu, chuyên môn hãm hại lừa gạt, cô tính nói chuyện với người này.
Bất quá không thể làm trò trước mặt Trì Hàn mà hỏi thẳng, cô nói: "Tiểu Hàn, đi mua cho chị ly trà sữa được không? Mùi vị nguyên là được."
Trì Hàn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt chậm rãi chuyển xuống bụng của cô, nhỏ giọng nói: "Huấn luyện viên nói loại đồ uống này chất phụ gia rất nhiều, ngày thường đều không cho em uống......!Chị cũng đừng uống đi, đối với bảo bảo không tốt."
"Bảo......!Bảo bảo?" Trì Oánh ngây người, "Cái gì bảo bảo?"
Trì Hàn nói: "Nhị Mao nói với em, nó nói nó nghe giám đốc chỗ nó làm nói chị......!đang có bảo bảo."
Trì Oánh đầu phồng to, "Ngày đó là chị đau bụng kinh......!Ông ta đến tột cùng là hiểu lầm cái gì vậy?"
Trì Hàn giật mình, "Lúc đang có bảo bảo đau bụng kinh có phải sẽ vô cùng vất vả hay không a?"
Trì Oánh: "......!Đang có bảo bảo sẽ không đau bụng kinh."
Nhìn vẻ mặt Trì Hàn với ánh mắt hoài nghi, cô lại cường điệu, "Chị không có mang thai......!chị ngay cả bạn trai còn không có thì mang thai chỗ nào đây?"
Trì Hàn chỉ chỉ hướng phòng cách vách, "Vị Lạc tổng kia......"
Trì Oánh thực khẳng định mà nói: "Chị mới sẽ không thích anh ta cái loại làm bộ làm tịch này, loại đàn ông tự cho mình là đúng! Tuyệt đối sẽ không!"
Trì Hàn lúc này mới yên tâm, xoay người đi về phía thang máy.
Trì Oánh thở dài, đi