Đào Nhiên nhìn cô một cái, không nói gì, đánh mắt ra hiệu cho cô chờ một chút rồi quay trở vào trong phòng.
Sau đó nhanh chóng quay lại cửa đưa tập tài liệu cho Tạ Thanh.
“Thỏa thuận bảo mật đã ký rồi chứ?” Đào Nhiên hỏi.
“Lúc ký hợp đồng đã ký luôn rồi.”
Đào Nhiên gật đầu: “Trên cùng là các thiết lập của nhân vật và cốt truyện, ở giữa là bản thảo gốc của tác giả, hai trang cuối cùng là dàn ý của 10 chương kế tiếp. Sau 10 chương này thì tự căn cứ theo cốt truyện và yêu cầu về tổng số từ để viết, có vấn đề gì thì cứ việc trao đổi.”
Tạ Thanh: “Được, cám ơn. Khi nào nộp bản thảo?”
Đào Nhiên: “Mỗi thứ Sáu nộp bản thảo của cả tuần.”
Hai người không nói thừa thêm câu nào, trao đổi xong thông tin cơ bản, Tạ Thanh liền trở về phòng gõ chữ. Máy tính, bàn máy tính đều được phòng làm việc chuẩn bị sẵn, còn chu đáo chuẩn bị sẵn một chiếc bàn phim cơ Cherry. Tạ Thanh biết rất nhiều tác giả mạng đều không thể rời xa bàn phím cơ, hãng nào dùng tốt ra sao đều có thể nói đâu ra đấy, cô thì không quan tâm lắm về mặt này, cô quen viết tay.
Cấu hình máy tính không được cao lắm. Tạ Thanh vừa chờ nó khởi động vừa đọc lướt qua cốt truyện trước. Lúc đọc tới dòng yêu cầu tổng số từ ghi ở cuối là “300 vạn chữ”, Tạ Thanh khịt mũi câm nín.
Có chút nội dung như thế mà bảo viết dài như vậy, phải viết nhảm những gì đây…
Máy tính khởi động xong. Tạ Thanh quen tay đăng nhập QQ trước. Vừa log in liền nhận được một thông báo nhắc nhở. Cô mở ra xem, là tin nhắn Đào Nhiên gửi, chỉ đính kèm một tệp tài liệu.
Tạ Thanh mở xem trước để liếc qua qua, thấy nội dung giống như bản giấy bèn tắt đi.
Cô bỏ hai tiếng đồng hồ để nghiên cứu cẩn thận cốt truyện. Mặc dù chỉ là viết hộ cho người khác, xét tình hình thị trường văn học mạng hiện giờ, bỏ 15 tệ một nghìn chữ thuê người viết thay thì hẳn trình độ cũng rất hạn chế nhưng cô vẫn muốn không hổ vì những gì mình viết ra.
Làm rõ hướng phát triển và mạch truyện, Tạ Thanh bắt đầu viết. Giấy viết văn một tờ 400 chữ là đồ cô tiện tay mua lúc hôm qua vào cửa hàng tiện lợi của tiểu khu mua đồ, giá hơi đắt hơn so với tiệm tạp hóa ở ngoài nhưng chất giấy tốt, viết rất êm.
Tạ Thanh thích cảm giác khi viết tay, từng nét từng nét phác họa nên cả một thế giới.
Năm ngày trôi đi rất nhanh. Mặc dù phần lớn thời gian mọi người đều ngồi trong phòng mình viết văn nhưng năm ngày cũng đủ để mọi người quen biết hết nhau.
Phòng làm việc có cả thảy 12 người viết hộ được “bao ăn bao ở”, bảy nam năm nữ, ở gần như kín khu biệt thự có diện tích không nhỏ này.
Ngoài những người ở đây ra còn có rất nhiều người làm việc trực tuyến. Trâu Tiểu Doanh nói có trên ba, bốn mươi người nhưng quân số làm việc trực tuyến này biến động thường xuyên, con số cụ thể cô ấy cũng không nói chính xác được.
Nam tần nữ tần đều có một tổ trưởng riêng và đều ở đây. Tổ trưởng của nữ tần là Đào Nhiên, tổ trưởng của nam tần là Đinh Nhất Phàm, cái người đã nhận ngay ra Tạ Thanh hôm cô mới tới.
Bản thảo nộp đi bắt buộc phải là bản mềm.
Tốc độ viết tay bản thảo của Tạ Thanh khoảng một nghìn chữ mỗi giờ, tính thêm thời gian chỉnh sửa, kẹt chữ không viết được và gạch đi viết lại thì mỗi ngày có thể viết được hơn năm nghìn chữ.
Cô nhẩm tính, cứ kiểu này thì bốn ngày viết được hơn hai vạn chữ, chia ra thành bảy chương, vừa vưa đủ để một tác giả mạng đăng thêm chương mới mỗi ngày 3000 chữ trong một tuần.
Thứ Sáu, cô bắt đầu đánh máy lại bản thảo, gõ từ chín giờ sáng, buổi trưa nghỉ ngơi một chút, đến một, hai giờ chiều thì gõ xong, vừa đủ thời gian để soát lại bản thảo một lần nữa.
Hoàn thành xong, cô gửi bản thảo cho Đào Nhiên, nằm co trên giường nghỉ ngơi một lúc, bỗng cảm thấy thật mệt mỏi.
Kỳ thực, trước đây cô không phải là nhà văn mạng, ban đầu “Thanh Châu lục” được đăng nhiều kỳ trên tạp chí, sau đó được Truyền thông Khởi Văn nhìn trúng và được in thành sách.
Tạp chí và xuất bản không có áp lực về lượng bản thảo như nhà văn mạng. Lúc trạng thái tốt có thể viết một hơi hai vạn chữ, lúc trạng thái không tốt thì ngâm nó cả tuần. Với những tác giả sách xuất bản có chứng trì hoãn nghiêm trọng thì trước deadline một tháng mới bắt đầu múa bút thành văn cũng không phải là không thể…
Áp lực đăng chương mới mỗi ngày của nhà văn mạng, trước đây cô chưa từng trải nghiệm. Lúc trước cô còn cảm thấy mỗi ngày viết bốn, năm ngàn chữ cũng chẳng có gì khó, giờ tự mình kinh qua mới biết, “một ngày viết bốn, năm ngàn chữ” với “mỗi ngày viết bốn, năm ngàn chữ” là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Chẳng trách cứ mười nhà văn mạng thì tới tám người bị rụng tóc, tuổi còn trẻ đã phải dùng tới Bá Vương!
Năm rưỡi chiều, Tạ Thanh xuống dưới ăn cơm.
Căn biệt thự này của phòng làm việc là một dãy nhà liền kề hoàn chỉnh, vốn gồm ba căn. Tống Mặc thuộc về loại người biết mình không giỏi giữ tiền, lúc ấy thành danh, tiền vào như nước, liền đi vay thêm một ít, dốc khoản tiền lớn vừa kiếm được đi mua bộ ba căn này, sửa lại kết cấu bên trong thành một tòa biệt thự chung. Tầng ba anh ta ở, tầng một và hai để phòng làm việc dùng.
Vậy nên dưới tầng một cho phòng làm việc dùng có phòng bếp và phòng ăn rất rộng rãi. Tống Mặc thuê người nấu cơm, đội quân viết hộ một ngày ba bữa đều có thể ngồi ăn ngay ở đây.
Giờ đi ăn cơm của mọi người không khác nhau là mấy, chủ yếu là do lượng thức ăn có hạn, tới muộn có khả năng là sẽ không còn dư lại chút gì.
Tạ Thanh và Trâu Tiểu Doanh ngồi ăn cùng nhau, cô đang định đưa đũa nếm thử món canh cá chua Trâu Tiểu Doanh múc thì thấy Đào Nhiên đi vào phòng ăn, quét mắt nhìn một vòng rồi đi thẳng về phía này.
Bình thường hai người không có trò chuyện gì, Tạ Thanh cảm thấy chắc là chuyện công việc bèn nhìn về phía cô ta.
Đào Nhiên dừng lại cách họ hai mét: “Bản thảo của cô là thế nào vậy?”
Tạ Thanh: “?”
Đào Nhiên nhíu mày: “Tổng cộng chỉ có hai vạn ba ngàn chữ, cô đùa tôi đấy à?”
Giọng điệu chẳng lành, mọi người đổ dồn sang nhìn bên này.
Tạ Thanh ngơ ngác: “Hai vạn ba… thì sao?”
“… Cô còn giả ngốc cái gì hả?” Đào Nhiên khoanh tay, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Truyện này tác giả muốn mỗi ngày sáu ngàn chữ, nghĩa là một tuần cần bản thảo bốn vạn hai ngàn từ.”
Đào Nhiên: “Dòng chữ to đùng trong file đính kèm đấy, cô không nhìn thấy à?”
Tim Tạ Thanh đập hồi hộp. Quả thực cô đã không xem kỹ file đính kèm bởi vì cô thấy nó giống với trong giấy.
Cô lập tức xin lỗi: “Xin lỗi… Tôi lại cứ thế viết theo giấy cô đưa cho tôi.”
Thế nhưng Đào Nhiên lại nói: “Giấy nào?”
Tạ Thanh giật mình.
Đào Nhiên tiến lên nửa bước: “Dàn ý gửi cho người viết hộ đều được gửi thẳng qua file đính kèm, làm gì có giấy nào? Tự cô sơ ý không đọc kỹ yêu cầu thì cứ nhận đi là xong, đừng có đào bẫy lừa tôi!”
Đào Nhiên cứ như thể bị mất trí nhớ, sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Tạ Thanh liền tỉnh ra.
Những phút tiếp theo, cô chỉ cắm cúi ăn cơm, nghe Đào Nhiên nói.
“Truyện dài tận ba trăm vạn chữ, cô nghĩ là mỗi ngày chỉ đăng thêm ba ngàn từ? Thế thì lúc nào mới có thể xong?”
“Cô như thế này bảo tôi phải giải thích với tác giả thế nào đây? Giá cô viết được hơn ba vạn chữ thì cũng còn được, đằng này chỉ có hai vạn ba!”
“Tác giả mà viết chậm thì sẽ ít người xem cô cũng biết chứ, lỡ như người ta nổi giận tìm tới phòng làm việc, cô bảo ai thức đêm viết thay cho cô đây?”
“…”
Nói tới nói lui, nói qua nói lại, Đào Nhiên cứ thế thao thao bất tuyệt.
Tạ Thanh có thể thừa nhận việc không đọc kỹ tài liệu đính kèm là lỗi của mình nhưng từng chữ từng chữ trong giấy cô đều đã đọc cẩn thận.
Ở trong giấy, các yêu cầu đối với bản thảo thực ra rất ít, nếu như nói chỉ bỏ sót mình yêu cầu về số lượng từ thì chỉ có thể là do có người cố ý xóa đi.
Cảm giác lúc trước của Tạ Thanh không sai, Đào Nhiên đích xác là có địch ý với cô.
Tạ Thanh ngồi im lặng ăn một miếng canh trứng rong biển.
*canh trứng rong biển (紫菜蛋花汤) video cách nấu link
Hừm, trong tình huống có thể trao đổi với nhau qua Wechat, Đào Nhiên lại cố ý chọn giờ ăn tối có mặt mọi người để tấn công, có thể thấy là đánh có chuẩn bị.
Cùng là người viết tiểu thuyết, những chuyện trước mặt này đều là kịch bản “lối mòn” cả, Tạ Thanh tin, câu “Cô đâu có nói cho tôi biết” cô vừa nói lúc nãy quá là trúng ý của Đào Nhiên.
Nếu cô tiếp tục cãi giấy là do Đào Nhiên đưa cho mình thì ắt rằng sẽ càng đúng ý Đào Nhiên hơn nữa, lời kịch tiếp theo của Đào Nhiên sẽ là tờ giấy đó do cô tự in.
Mở rộng tình huống “lối mòn” này với những người có kinh nghiệm viết lách tuyệt đối chẳng có gì khó, bởi vì tình huống mâu thuẫn công việc chỉ có mấy loại hình thức hay gặp mà thôi.
Cô không biết mục đích của đối phương đến cùng là gì.
Trước tiên vẫn phải thoát khỏi “lối mòn” của đối phương cái đã.
Tạ Thanh ăn thêm một miếng canh trứng rong biển nữa.
Cuối cùng Đào Nhiên cũng xong bài phát biểu thao thao bất tuyệt của mình, chuyển sang bất mãn vì thái độ của Tạ Thanh: “Cô có thái độ kiểu gì vậy hả?”
Tạ Thanh vẫn ngồi ăn canh, Trâu Tiểu Doanh đá chân cô dưới gầm bàn.
Tạ Thanh bỏ bát xuống, nhìn Đào Nhiên không chớp mắt: “Nói xong rồi à?”
Đào Nhiên nhíu mày.
Tạ Thanh đứng dậy đi: “Đi thôi.”
Đào Nhiên ngơ ngác: “Đi làm gì?”
Đi kéo đối phương vào “lối mòn” của cô.
Tạ Thanh dừng lại thản nhiên nhìn Đào Nhiên: “Đi báo án chứ sao.”
“…”
“Giấy rốt cuộc là do cô đưa cho tôi hay do tôi tự in, để cảnh sát kiểm tra vân tay một chút là biết ngay.” Tạ Thanh nói, “Chưa đọc tiểu thuyết trinh thám hình sự à? Dấu vân tay trong điều kiện nhiệt độ phòng bình thường có thể giữ được từ hai đến ba tuần lễ. Giờ mới có năm ngày, nhất định có thể kiểm tra được.”
“…”
“Tập tài liệu cô đưa cho tôi được để riêng từng trang, tôi chỉ đọc bản thảo qua lớp áo nhựa, trên mặt nhựa chắc chắn có vân tay của tôi. Nếu giấy bên trong có vân tay của cô, chứng tỏ lúc cô bỏ giấy vào trong áo nhựa đã in lên đấy.”
“…”
Trước tình trạng chẳng hề phản ứng lại được gì của Đào Nhiên, Tạ Thanh tỏ thái độ đáng tiếc ra mặt.
Đám viết hộ ai nấy mắt sáng rực. Bình thường Tạ Thanh có vẻ là người hướng nội, chẳng ai ngờ cô ấy lại nói ra được những lời này.
Đều là dân viết tiểu thuyết, thích những nhân vật có thiết lập tính cách tương phản mãnh liệt quả thực là đặc thù nghề nghiệp.
Qua mấy giây, Đào Nhiên rốt cuộc cũng có phản ứng: “Cô nổi cơn gì vậy, cảnh sát ai thèm đếm xỉa tới cái chuyện vớ vẩn này của cô!”
Trúng phóc như ý Tạ Thanh muốn.
Tạ Thanh mỉm cười: “Vậy tôi lên mạng mua chút bột huỳnh quang, tự chúng ta cũng có thể kiểm nghiệm. Không khó, lúc sưu tầm tài liệu tôi đã từng làm rồi. Cho dù mọi người không nhận dạng được vân tay nhưng hẳn là cũng có thể đưa ra được phán đoán đại khái chứ.”
Mặt Đào Nhiên bắt đầu trắng bệch ra, im im mấy giây, cứng miệng bảo: “Cô đừng hòng chụp mũ tôi!”
“Này, mũ ai người ấy tự đi mà đội nhé.” Tạ Thanh tiến hai bước về phía cô ta.
Nếu như, đây đúng là tình tiết trong tiểu thuyết, ắt hẳn cô sẽ tiến sát về phía Đào Nhiên, giữ khoảng cách mặt đối mặt để thể hiện rõ mình không hề yếu thế. Nhưng cuộc sống dù sao cũng không phải là tiểu thuyết. Tạ Thanh dừng lại cách Đào Nhiên khoảng hơn một mét, đề phòng đối phương tức quá hóa rồ đánh mình.
Sau đó cô nói: “Xóa nhầm một câu cũng là chuyện thường gặp, cô đi giải thích với Tống tổng một chút, tôi lại thừa nhận mình đã không đọc kỹ bản mềm, việc này hẳn là cũng không quá khó gác lại để bước sang trang mới, đúng không?”