Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 4


trước sau

Bất kỳ việc gì cũng đều sợ chăm chỉ và cũng sợ “mở ra lối riêng”.

Lúc Đào Nhiên viết cái kịch bản này lừa Tạ Thanh, hiển nhiên không ngờ Tạ Thanh sẽ dẫn dắt nó tới nước nhận dạng vân tay.

Giữa bầu không khí tịch mịch, hai người nhìn nhau mười mấy giây, Đào Nhiên chịu thua: “… Tôi thực sự không nhớ từng đưa giấy cho cô nhưng cô đã nói vậy rồi thì tôi tin.”

Con người có đôi khi rất thú vị. Biết rõ rằng trong lòng những người quan khán đều đã có phán xét riêng nhưng giống như là làm chút gì đó thà có còn hơn không để giữ lấy tự tôn thì sự tình cũng không còn quá mất mặt nữa.

Tạ Thanh không bình luận gì thêm mà nói: “Lúc cô đi giải thích với Tống tổng, tiện thể nói giúp tôi một tiếng.”

“Nói gì?”

Tạ Thanh nhìn thẳng vào đối phương: “Cô và tôi đều cảm thấy tôi thích hợp sang tổ nam tần viết văn hơn.”

Tổ trưởng tổ nam tần Đinh Nhất Phàm: “Hả???”

Trâu Tiểu Doanh đá Tạ Thanh dưới gầm bàn: “Thanh Thanh…”

Tạ Thanh hỏi Đinh Nhất Phàm: “Có được không?”

“…” Đinh Nhất Phàm ngồi gặm gà rán, “Tôi không có ý kiến gì cả. Tống ca đồng ý là được.”

Đào Nhiên lườm nguýt anh ta một cái nhưng thần kinh anh ta trơ quá, không cảm nhận được.

Lúc đi giải thích chuyện bản thảo không hoàn thành với Tống Mặc, tất nhiên Tạ Thanh cũng cùng đi với Đào Nhiên, chứ không, có trời mới biết Đào Nhiên sẽ nói thế nào với Tống Mặc.

Quá trình giải thích coi như thuận lợi, mặc dù cau mày nhìn nhìn Đào Nhiên và Tạ Thanh, ánh mắt viết rõ “hai cô rốt cuộc có thù gì oán gì vậy” nhưng ít ra ngoài mặt Tống Mặc vẫn chấp nhận cách nói “xóa nhầm” của Đào Nhiên, anh ta gật đầu: “Lát tôi sẽ bảo Trương Băng trao đổi với tác giả, cứ vậy đi.”

Trương Băng là trợ lý của Tống Mặc.

Đào Nhiên nói tiếp chuyện Tạ Thanh đề nghị chuyển sang tổ nam tần, Tống Mặc ngỡ ngàng.

“Sang tổ nam tần?” Tống Mặc nhìn Tạ Thanh.

Đào Nhiên cũng nhìn Tạ Thanh.

Tạ Thanh gật đầu: “Tống tổng, thực ra tôi…”

Tống Mặc nhếch mép: “Đừng gọi Tống tổng, mọi người đều gọi tôi là Tống ca.”

“…” Tạ Thanh đổi cách xưng hô, “Tống ca, thực ra tôi viết đề tài huyền huyễn thấy quen tay hơn, truyện trạch đấu tôi không được thạo cho lắm.”

Nói xong, cô thấy Tống Mặc nhíu mày suy nghĩ.

Cô rất muốn nói cho Tống Mặc biết “Thanh Châu lục” là do cô viết. Cấu trúc cốt truyện của “Thanh Châu lục” rất rộng, nội dung chính là tiên hiệp giang hồ, có thêm chút cung đầu, triều đầu làm phụ. Vì rất nhiều người có định kiến rằng “nữ nhà văn không viết được cốt truyện tầm cỡ” nên lúc bộ truyện này thành danh đã gây được tiếng vang không nhỏ.

Rốt cục, Tống Mặc gật đầu: “Được thôi… Thử trước một chút xem sao. Bản thảo cô tự qua chỗ Đinh Nhất Phàm chọn, chọn lấy cái cô cảm thấy viết được.”

Ra khỏi văn phòng của Tống Mặc, hai người ai về phòng nấy. Tạ Thanh bị Trâu Tiểu Doanh cản lại trước cửa, đẩy cô vào trong phòng.

“Cậu điên rồi à!” Trâu Tiểu Doanh vừa đóng cửa vừa bảo.

Tạ Thanh: “Sao?”

“Đang yên đang lành lại sang tổ nam tần viết bản thảo.”

Tạ Thanh nhún vai, ngồi xuống mép giường: “Tôi đã biết Đào Nhiên không vừa mắt mình, lần này giải nguy được là do may mắn, lần sau cô ta chơi hiểm hơn thì sao? Muôn đời làm trộm thì được chứ làm gì có quanh năm đi phòng trộm.”

Trên mạng có một câu rất hay: Nếu hoàn cảnh công việc khiến bạn bực mình, hoặc là nhẫn, hoặc là cút.

Tạ Thanh cảm thấy nhẫn nhịn thật lãng phí sức lực, chẳng đáng, chi bằng cứ dứt khoát “cút” luôn.

Trâu Tiểu Doanh đứng chống trước cửa sổ nhìn cô: “Nhưng mà… tôi thấy cậu mấy hôm nay đều phải viết bản thảo từ sáng tới tối.”

Tạ Thanh ngước lên nhìn lại: “Thì sao?”

“Một ngày cậu chỉ mới viết mấy ngàn chữ đã như vậy, bên chỗ nam tần, phần lớn là mỗi ngày một vạn chữ. Một vạn rưỡi, hai vạn cũng không có gì lạ. Cậu có được không?!”

Mấy ngày qua ở chung với nhau, Trâu Tiểu Doanh đã nhận ra Tạ Thanh trước đây có vẻ như không phải nhà văn mạng, hiểu biết rất hạn chế về mảng này, trong lòng cho là Tạ Thanh bảo sang tổ nam tần là vì không nắm được lượng bản thảo mà nam tần đòi hỏi.

Không ngờ Tạ Thanh bình tĩnh đáp: “Cứ thử một chút xem sao.”

Còn nói: “Đã muốn ăn bát cơm này thì phải rèn luyện kỹ năng nghề nghiệp, cuối tuần tăng ca cũng không sao.”

Huống chi, mỗi ngày một vạn chữ, một ngàn chữ 15 tệ, vậy là mỗi ngày sẽ được 150 tệ, một tháng là 4500 tệ.

Phòng làm việc bao ăn ở, bình thường mức chi tiêu của cô rất thấp, lại còn có thể bớt thì bớt.

Một tháng có thể tiết kiệm được tầm khoảng bốn ngàn.

Năm ngoái nếu tích lũy được thế này thì cô đã có thể giải quyết được rất nhiều chuyện.

Trâu Tiểu Doanh muốn khuyên thêm nhưng mở miệng ra lại không nói gì nữa.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Thanh qua gõ cửa phòng Đinh Nhất Phàm, nói rõ mục đích tới. Đinh Nhất Phàm có lẽ cảm thấy trai đơn gái chiếc ngồi chung một phòng không được hay nên dẫn cô sang văn phòng lớn thứ Bảy không có người dùng.

Dọc đường đi, anh ta lôi chuyện tối qua ra trêu:

“Đúng là trong bông có kim.”

“Bình tĩnh, tỉnh táo, nói năng sắc sảo, phản ứng nhanh.”

“Xuất chiêu khác lẽ thường, lại còn có hiểu biết phong phú.”

“Kiểu như cô hợp đi viết tiểu thuyết, độc giả không thể đoán được cô định viết gì, hay!”

Tạ Thanh: “…”

Vào văn phòng lớn, Đinh Nhất Phàm bật hai máy tính lên, bảo cô tự vào mạng chọn bản thảo.

Trình độ phán đoán nhanh của các tác giả có kinh nghiệm với bản thảo cũng không kém cạnh gì so với biên tập viên, gần như chỉ cần đọc non nửa trang là đã biết trình độ. Tạ Thanh chọn đề tài huyền huyễn đọc thử mấy cái, văn phong không được hợp lắm.

Tiện tay mở một truyện võ hiệp.

0px; color: #666666;">Đọc được chừng một, hai ngàn chữ, cô quay đầu hỏi Đinh Nhất Phàm: “Truyện võ hiệp này được không?”

Đinh Nhất Phàm không nhìn sang chỗ cô, chỉ bảo: “Đọc cho tôi số hiệu truyện.”

Tạ Thanh liếc nhìn tiêu đề: “W032, “Hiệp giả thiên hạ”.”

Bàn tay đang định tra cứu số hiệu của Đinh Nhất Phàm vì nghe thấy tên truyện mà khựng lại: “Đó là một truyện của đại thần.”

“Ồ.” Tạ Thanh tắt truyện đi, Đinh Nhất Phàm lại bảo: “Có điều tiền thù lao không cao, có lẽ là cũng không quá để ý chất lượng, chắc chỉ định ăn chênh lệch giá kiếm chút tiền. Cô thử một chút cũng được.”

Tạ Thanh ngạc nhiên ra mặt. Đinh Nhất Phàm không để ý biểu cảm của cô, nhìn máy tính đọc: “Truyện này mồng một tháng sau mở hố, đã có bản thảo ba vạn chữ, theo hợp đồng thì… trước khi mở hố, chúng ta phải giao thêm năm vạn chữ. Ban đầu tôi định để cái này cho người khác làm nhưng cô muốn viết thì trước cứ để cô viết cũng được.”

Hôm nay là ngày 16 tháng 11, nghĩa là còn thời gian hai tuần, không quá gấp gáp.

Tạ Thanh gật gật đầu, Đinh Nhất Phàm làm theo quy định, gửi bản thảo và yêu cầu liên quan cho cô, hai người ra khỏi văn phòng.

Lúc Đinh Nhất Phàm xoay lưng khóa cửa, Tạ Thanh không nhịn được hỏi: “Đại thần thuê viết hộ… nhiều lắm sao?”

Đinh Nhất Phàm nhìn cô một cái, Tạ Thanh chẳng hiểu gì: “Không cảm thấy có lỗi với độc giả, làm nhiễu loạn thị trường sao?”

Cô còn tưởng rằng đi thuê viết thay chỉ có những tác giả nhỏ không còn cảm tình gì với nghề.

Đinh Nhất Phàm bật cười, trước cái nhìn chăm chú của cô, nụ cười liền tắt ngúm.

Anh ta nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Cũng phải xem cách nói thế nào. Có lỗi với độc giả thì chắc chắn là có lỗi rồi nhưng nhiễu loạn thị trường thì, tôi cảm thấy bản thân viết hộ chính là một bộ phận của thị trường văn học.”

Tạ Thanh nhíu nhíu mày.

“Thật.” Đinh Nhất Phàm thoải mái dựa vào vách tường, “Chuyện viết hộ từ cổ đã có, lời đồn Alexandre Dumas tìm người viết hộ hẳn cô có nghe, A Tử của “Thiên long bát bộ” vì sao bị mù* chắc cô cũng biết?”

*Kim Dung đã nhờ bạn thân là Nghê Khuông viết “Thiên long bát bộ” thay ông trong thời gian ông bận công tác và vì căm ghét tính cách của A Tử, ông này đã viết cho A Tử bị mù. Nguồn: Hội những người yêu thích tác phẩm võ hiệp Kim Dung

Liền đó, anh ta vung tay lên cường điệu: “Không phải tôi nói việc này là đúng! Chẳng qua là… phải nhìn một vấn đề bằng phép biện chứng, đúng không?”

Bỗng lại hơi căng thẳng, căng thẳng một cách khó hiểu.

Tạ Thanh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, không biết là tỏ ý tán thành với câu nào của anh ta.

Đinh Nhất Phàm nhếch miệng cười rồi nói thêm: “Tất nhiên, chúng ta phải mong chờ thị trường càng ngày càng chuẩn mực. Khoan nói viết hộ, đạo văn trắng trợn đâu đâu cũng thấy. Trên weibo thường hay thấy nói nhưng pháp luật có lỗ hổng, làm gì được đây?”

Còn chưa nói xong, Tạ Thanh đã bặm chặt môi.

Rồi cô nói lạnh tanh: “Cách một chiếc màn hình bị kích động cảm xúc, ai biết được chính nghĩa mình đang bảo vệ rốt cuộc có phải là chính nghĩa thật hay không.”

Nói xong xoay lưng bỏ đi.

“?” Đinh Nhất Phàm ngớ ra hai giây, Tạ Thanh đã chạy tới đầu cầu thang ngoặt lên tầng hai.

Bỏ mình anh ta đứng lại ở đó ngơ ngác lẩm bẩm: “Mình nói sai gì sao…” Tâm tình bối rối ba chìm bảy nổi.

.

Tạ Thanh về đến phòng, mất một lúc mới bình ổn được cảm xúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mò lên weibo.

Đừng để cô lại thấy tin gì liên quan tới mình trên hot search nữa.

Vừa cầu nguyện vừa điểm vào cột hot search, sau đó nhìn thấy xếp ở hạng ba là “Nhất Sinh Thư tỏ rõ thái độ chuyện Ngọc Li đạo văn”.

Tạ Thanh nghẹt thở, nhìn chằm chằm dòng chữ đó, khóe mắt cay cay.

Nhất Sinh Thư là đại thần của nam tần, hai người chưa từng gặp mặt nhưng là bạn tri kỷ đã lâu.

Năm ngoái, cũng tầm này, chính là lúc “Thanh Châu lục” hot nhất. Trùng hợp là một bảng xếp hạng các tác giả lớn có tiềm lực của văn học Hoa ngữ được tung ra, Ngọc Li mới ra đời đã xếp ngay đầu danh sách khiến người ta phải chú ý, Nhất Sinh Thư viết văn nhiều năm xếp ở thứ hai càng làm cho chuyện thêm phần hài kịch.

Rất nhiều người theo dõi chuyện này vin vào đấy mỉa mai Nhất Sinh Thư, mở miệng ra là “Tôi còn tưởng rằng chỉ có mình mình cảm thấy mấy năm nay anh ta càng viết càng tệ”, dẫn tới việc fan hâm mộ của Nhất Sinh Thư phản pháo lại.

Mọi người tranh cãi quá hăng, lửa nhanh chóng bén tới người Ngọc Li, dưới weibo của Ngọc Li toàn là bình luận giễu cợt của fan Nhất Sinh Thư.

Có điều cái weibo đó kỳ thực không phải do chính Tạ Thanh sử dụng mà nằm trong tay nhà xuất bản, phải rất lâu sau Tạ Thanh mới biết chuyện này.

Về sau, chính Nhất Sinh Thư đã đăng weibo: “Tâm phục khẩu phục, “Thanh Châu lục” thực sự hay. Mong mọi người đừng nói Ngọc Li nữa, kỳ thực tôi là độc giả trung thành của cô ấy.”

Đính kèm bài viết còn có mấy tấm hình chụp quyển “Thanh Châu lục” bản có chữ ký, hơn nữa còn đều là bản ký đặc biệt.

Dưới phần bình luận không khỏi có độc giả hiếu kì: “Thư đại đã biết cô ấy từ trước? Vì sao quyển nào cũng có chữ ký đặc biệt?”

Nhất Sinh Thư trả lời rằng: “Không phải, để có được bản ký đặc biệt, mỗi tập tôi đều mua 30 quyển để thử vận may.”

Đám đông: “…”

Nhất Sinh Thư: “Quyển ba ở trên mạng 200 người mua đầu tiên sẽ có được bản ký đặc biệt, tôi phải canh 0 giờ để đặt mua.”

Đám đông: “…”

Sự kiện đấy trở thành giai thoại trong giới.

Hiện giờ, Nhất Sinh Thư bày tỏ thái độ về chuyện Ngọc Li đạo văn.

Tạ Thanh hít sâu một hơi, ấn mở chủ đề.

Nổi ngay trên đầu là bài đăng weibo của Nhất Sinh Thư.

“Bỏ fan bất hồi thải*. Nguyện pháp luật liên quan càng thêm hoàn thiện, nguyện bản gốc trường thịnh không suy. ①”

*Bỏ fan bất hồi thải: câu thường hay nói là “bỏ fan hồi thải” để chỉ những người không làm fan nữa, quay ra anti, sỉ vả, chà đạp, làm nhục thần tượng. Bỏ fan bất hồi thải nghĩa là không làm fan nữa nhưng cũng không sỉ vả người ta.

Bỏ fan bất hồi thải.

Quãng thời gian trước, trong nửa tháng vừa qua, Tạ Thanh luôn bị bủa vây trong sự giận dữ.

Giờ bỗng nhiên lại thấy buồn.

Nằm nửa tiếng đồng hồ, Tạ Thanh mới ép được nỗi buồn quăng ra sau lưng, ngồi vào bàn lôi bản thảo mới ra đọc.

Buồn khổ hay giận dữ đều không thể giải quyết được vấn đề nhưng kiếm thật nhiều tiền thì có thể.

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích:

① “nguyện bản gốc trường thịnh không suy”: Phỉ Ngã Tư Tồn từng nói một câu tương tự trên weibo nhưng tôi quên câu gốc chính xác là gì, tìm thử một hồi vẫn không ra, lúc tôi viết câu này, trong đầu quả thực đã lóe lên cô ấy.

Vậy nên, chính tôi cũng không rõ nguồn gốc linh cảm cho câu này có phải thực sự là từ cô ấy hay không, cẩn thận đánh dấu giải thích một chút, xem như là trích dẫn đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện