Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 5


trước sau

Tạ Thanh bỏ cả buổi sáng ra để đọc ba vạn chữ trong bản thảo, sau bữa cơm trưa lại tiếp tục tốn thêm một tiếng đồng hồ nữa để nghiên cứu thiết lập nhân vật và dàn ý.

Làm viết hộ là dựa theo dàn ý của người khác để viết, với những người mà khả năng xây dựng bố cục không mạnh thì có lẽ sẽ cảm thấy dễ dàng hơn so với mình tự viết văn nhưng đối với những nhà văn thành thục mà nói, đó thường là một trải nghiệm đau khổ hơn tự viết.

Bởi vì, vào lúc tác giả mường tượng nên câu chuyện mình muốn kể, thế giới quan cùng phần lớn các mối quan hệ giữa các nhân vật đều được tự nhiên sinh ra, giống như các dải thiên hà tự hình thành sau vụ nổ Big Bang, trong nháy mắt ấy, đại cục đã định, những gì xảy ra tiếp theo chỉ còn là bổ khuyết thêm các chi tiết.

Còn viết theo dàn ý người khác cho chính là đem cấu trúc vũ trụ của người đó nhét vào trong đầu mình.

Cho nên, trước khi tới phòng làm việc Linh Mặc, kỳ thực điều khiến Tạ Thanh xoắn xuýt tận mấy ngày trời là liệu có nên tự mình viết hay không.

Trình độ của cô dù sao vẫn còn đó, cho dù lượng tác phẩm trong quá khứ không nhiều nhưng tác phẩm mới viết ra hẳn là cũng không quá nát.

Cô và Lưu Cẩm đã hàn huyên chuyện này suốt nhiều giờ đồng hồ, cuối cùng, mặc dù Lưu Cẩm không đồng tình chuyện cô đi kiếm loại “tiền cu li” này nhưng cũng không thể không thừa nhận lo lắng của cô quả rất đúng.

… Sáng tác độc lập, có quá nhiều điều không chắc chắn.

Bản thảo khó xuất bản thành sách, dù nhìn như mỗi ngày đều có sách mới ra mắt thị trường nhưng so với hàng ngàn, hàng vạn bản thảo tác giả gửi về thì đó chẳng qua chỉ là một giọt nước giữa biển khơi. Rất nhiều tác giả đã từng trải qua việc bị từ chối bản thảo hết lần này tới lần khác, bị từ chối đến mức chết lặng rồi cũng chẳng có gì đảm bảo là sẽ qua.

Đăng trên mạng thì không lo bị từ chối nhưng lại có rủi ro bị chìm nghỉm giữa chợ. Một truyện đăng lên, dù nhanh thì ít cũng phải mất hai, ba tháng đầu không có thu nhập. Đối với người không có kinh nghiệm đăng truyện nhiều kỳ trên mạng như Tạ Thanh mà nói, rủi ro hết sức lớn.

Văn học mạng có lẽ đã và đang nuôi sống rất nhiều người nhưng với một người đang lúc thực sự cần tiền thì con đường này hiển nhiên không phải lựa chọn sáng suốt.

Vậy nên, tính đi tính lại, cuối cùng Tạ Thanh chọn tới đây làm nghề viết hộ.

Mặc dù tiền thù lao không cao nhưng ít ra viết một ngàn chữ là chắc chắn có tiền công của một ngàn chữ.

Cẩn thận đọc hết dàn ý và thiết lập của các nhân vật, Tạ Thanh vẽ sơ đồ mối quan hệ giữa các nhân vật ra. Truyện võ hiệp này có cốt truyện đồ sộ hơn truyện trạch đấu cô viết tuần trước rất nhiều, lập sơ đồ ra thì mới rõ ràng được.

Sau đó, cô mở dàn ý từng chương ra, khai triển nó thành bản thảo.

Trong hai tuần trước khi tác giả mở hố phải viết được năm vạn chữ, áp lực này không coi là lớn nhưng lỡ như sau khi tác giả mở hố lại muốn mỗi ngày thêm một vạn từ thì chắc chắn cô không thể thích ứng ngay lập tức được, cần phải tăng ca từ giờ để tích lũy bản thảo dự phòng.

Viết được hai đoạn, Tạ Thanh bỗng cảm thấy cứ là lạ ở chỗ nào.

Lật qua lật lại so sánh với dàn ý, bút bi trong tay bấm rồi tắt kêu tạch tạch.

Lúc ánh chiều tà le lói chiếu vào, rốt cuộc cô cũng nghĩ thông suốt được vấn đề.

Đây là một truyện võ hiệp theo phong cách rất lối mòn trong văn học mạng, khi câu chuyện bắt đầu, nhân vật chính có tất cả mọi thứ đều vừa lòng đẹp ý. Cha mẹ ái ân, gia đình hòa thuận, sư phụ là huynh đệ kết nghĩa sinh tử của phụ thân, đối xử với chàng ta cũng rất tốt.

Bước ngoặt của câu chuyện xảy ra ở chương chín và chương mười, cũng chính là hai chương cuối cùng trong bản thảo đã viết sẵn.

Đầu tiên là cha mẹ nhân vật chính chết trong một đêm giông tố, tử trạng thê thảm, nước mưa đã rửa trôi hầu hết mọi vết tích của vụ án, chỉ có thể từ quan sát vết thương để nhìn ra đó là một loại võ công cực kỳ âm độc.

Cuối bản thảo, nhân vật chính nhân một dịp tình cờ, phát hiện ra trong phòng sư phụ mình có cuốn bí tịch thứ võ công kia, giật mình nhận ra hung thủ rốt cuộc là ai.

Trong dàn ý chi tiết đã cho, tác giả yêu cầu chương tiếp theo viết là nhân vật chính trong lúc đại bi đại thống, mất hết lý trí, muốn chính tay giết hung thủ, trả thù cho cha mẹ.

Sau đấy, tất nhiên là thua trong tay sư phụ. Nhân vật chính mất hết nội công, ngã xuống vách núi, được cao nhân tị thế cứu giúp, bắt đầu hành trình nằm gai nếm mật, ẩn nhẫn tu luyện, chỉ mong luyện thành thần công để báo thù.

Cách viết kinh điển, hướng diễn biến kinh điển, các tình tiết cũng ấn tượng, sẽ là một tác phẩm thể loại báo thù được cộng đồng mạng yêu thích.

Nhưng chính vì quá thiên về các tình tiết mà làm người ta cảm thấy thiếu đi tính hợp lý.

Diễn biến sảng khoái và độ hợp lý cao đều là các nhân tố tạo niềm yêu thích cho độc giả.

Có thể kết hợp hai nhân tố này hoàn mỹ khiến câu chuyện vừa hợp lý lại vừa hút mắt hay không là ở bản lĩnh của tác giả.

“Tách tách.” Bút bi bị ấn kêu lên một tiếng.

Rồi dừng.

Tạ Thanh cúi người, múa bút thành văn.

Làm việc tăng ca, cuối tuần không nghỉ. Ngay trước ngày 30 tháng 11, Tạ Thanh viết xong được tám vạn chữ, nộp năm vạn chữ, ba vạn chữ còn lại giữ để dùng từ từ.

Ngày mùng 1 tháng 12, đối phương khai hố. Tạ Thanh không tò mò đi tìm hiểu xem là truyện của vị đại thần nào, tiếp tục điên cuồng viết bản thảo.

Ngày 11 tháng 12, hẳn là ba vạn chữ tác giả viết đã dùng hết, ngày dùng tới chương đầu tiên Tạ Thanh viết, điện thoại trong văn phòng Tống Mạc bị oanh tạc.

Người gọi điện thoại tới là trợ lý của đối phương. Lúc Tạ Thanh và Đinh Nhất Phàm bị gọi vào văn phòng, người đại diện bên kia rõ ràng vẫn chưa hết lửa giận.

Tống Mặc bật chế độ rảnh tay, bỏ điện thoại xuống bàn, đau đầu day trán.

Giọng nam ở đầu bên kia văn nhã nhưng nghiêm khắc: “Tống tổng rốt cuộc có muốn giải quyết vấn đề không?”

“Muốn chứ.” Tống Mặc thở dài, “Không phải tôi đang nghiêm túc giải thích cho anh đây sao? Bản thảo anh gửi tôi đã xem rồi, không thay đổi hướng phát triển cốt truyện của anh, chỉ tăng thêm vài tình tiết nhỏ. Trong quá trình sáng tác, người viết hộ có những ý tưởng của riêng mình cũng là chuyện rất bình thường, đâu đến mức làm anh phải tức giận như vậy chứ?”

Bên kia trịnh trọng sửa lại: “Không phải tôi tức giận, là Tứ đại tức giận. Với một tác giả mà nói, chuyện thêm bừa tình tiết như thế này có thể nói là “xâm phạm chủ quyền”.”

Tạ Thanh bật thốt: “Tìm người khác viết bản thảo hộ mình thì không cảm thấy xâm phạm chủ quyền hay sao?”

“Cô ta nói gì?!?!” Đầu bên kia lập tức nhảy dựng lên, Tống Mặc cau chặt mày ra hiệu cho cô im lặng, nói với bên kia: “Được thôi, anh là bên A, anh quyết định. Thế này đi, đoạn này các anh cứ việc cắt, tiền thù lao cũng không cần thanh toán cho chúng tôi, bắt đầu tính từ đoạn anh dùng được, được không? Tôi thấy xóa đoạn này đi, truyện vẫn liền mạch, vừa khéo đúng với dàn ý.”

“Không được.” Giọng tay trợ lí lạnh tanh, “Biên tập còn chẳng dám nhét bừa thêm thắt vào đại cương của Tứ đại, các anh làm một phát thêm hai vạn chữ vào bản thảo thật đầy quyết đoán. Hợp tác kết thúc ở đây, Tứ đại đã xin phép nghỉ với độc giả, sẽ tự mình viết lại mấy chương này, sau đó sẽ tìm phòng làm việc khác.”

Liền đó, tiếng trong điện thoại lập tức chuyển sang âm báo kết thúc cuộc gọi.

Tống Mặc tức nghẹn, tắt loa ngoài, nghiến răng lầm bầm một câu: “Mẹ nó…”

Tức nghẹn nhưng cũng chẳng làm gì được.

font-family: inherit; font-weight: inherit; font-style: inherit; margin: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline; border: 0px; outline: 0px; color: #333399;">Anh ta thấy việc này chẳng cần phải chuyện bé xé ra to như thế, như Tạ Thanh nói đấy, đã đi tìm người viết hộ rồi còn to họng “chủ quyền” cái quái gì nữa?

Hơn nữa, bình tĩnh mà xem xét, anh ta cảm thấy Tạ Thanh viết thực sự rất tốt.

Nhưng anh ta cũng biết, nhiều nhà văn có tính tình có chút quái gở.

Đã chạm vào vảy ngược của đối phương rồi thì sự tình đành phải chịu cảnh như thế này.

Tống Mặc vừa bực mình vừa nói với Tạ Thanh: “Không thèm chấp anh ta, cô tổng cộng viết được bao nhiêu, gửi cho Đinh Nhất Phàm xem thử, tiền thù lao tôi thỏa thuận thế nào thì cứ kết toán thế ấy.”

Cũng trượng nghĩa thật.

Tạ Thanh cười: “Vâng.” Chẳng buồn khách khí thừa thãi.

Tống Mặc đoán chừng có chút so đo để bụng, ngay đêm đó liền thanh toán tiền cho Tạ Thanh.

Tạ Thanh nhận được tiền liền tính thử, phát hiện hóa ra Tống Mặc còn nộp thuế thay cô…!

Hôm ấy vừa đúng là thứ Sáu. Hôm sau, Tạ Thanh đi tìm Đinh Nhất Phàm hỏi nhận bản thảo mới.

Mấy hôm nay vì cày bản thảo mà cô ngủ không được đủ, Đinh Nhất Phàm thấy mặt cô trông không khỏe nên khuyên cô nghỉ tạm hai ngày, thứ Hai hẵng nói sau.

Nhưng Tạ Thanh nói: “Tôi muốn mau chóng thích ứng với cường độ công việc của tác giả mạng đăng cập nhật từng chương.”

Nếu không, lỡ sau này thực sự có tác giả yêu cầu mỗi ngày một vạn chữ thật thì cô biết làm sao bây giờ.

Tối thứ Hai, lúc ăn cơm, mọi người để ý thấy Trâu Tiểu Doanh ăn uống không tập trung.

Tay phải ăn cơm, tay trái liên tục lướt điện thoại, mặt sầm sì.

Một tay viết nam ngồi kế bên nói đùa: “Doanh ngốc, sao đấy, chiến với ai vậy?”

“Đừng chọc tôi, tôi đang tức đây!” Trâu Tiểu Doanh đập bàn, “Tứ đại uống nhầm mẹ thuốc mất rồi!”

Tạ Thanh khựng người.

Thỏa thuận bảo mật của phòng làm việc rất nghiêm ngặt, chuyện viết hộ cho ai không được phép nói với bên ngoài, trong nội bộ, ngoại trừ tổ trưởng phân phối bản thảo biết người viết hộ của tổ mình viết hộ cho truyện nào thì những người khác đều không biết những người còn lại đang viết gì.

Trâu Tiểu Doanh vẫn luôn viết truyện nữ tần, tổ nam tần nhận những bản thảo gì, cô ấy hoàn toàn không biết.

Tạ Thanh ăn một miếng canh gà rau chân vịt, vờ bâng quơ hỏi: “Sao thế?”

“Lâu lắm mới thấy mở một truyện mới, mới viết được mấy vạn chữ đã bắt đầu quỵt không ra thêm nữa, bảo là cái chương đó viết không ổn, phải viết lại.” Trâu Tiểu Doanh hằm hằm cắn miếng thịt viên, “Hôm nay đăng đoạn viết lại ấy lên, chẳng biết là chơi trò quái gì nữa, thua xa bản ban đầu luôn!”

2013013112533583343518
Canh gà rau chân vịt

Mấy vạn chữ, nhiều độc giả theo truyện từ đầu đã có tình cảm với nhân vật, nhập tâm vào trong truyện.

Chất lượng truyện đột ngột giảm sút khá dễ châm ngòi lửa giận của độc giả.

Khu bình luận đã như ong vỡ tổ, Trâu Tiểu Doanh đưa điện thoại cho Tạ Thanh xem, Tạ Thanh mở lên, bên dưới quả nhiên toàn là mắng chửi, mỉa mai.

“Tứ đại thấy cái này hay hơn bản ban đầu hả??? Nghiêm túc thật đấy à!!!”

“Tác giả bị ấm đầu rồi phải không? Hay là bị ai nhập?”

“Có thể có trách nhiệm với tác phẩm của mình một chút được không, đừng có tùy hứng thế chứ!”

Cô vừa xem vừa nghe Trâu Tiểu Doanh nói: “Cái bản ban đầu ấy, cảm xúc của nhân vật được thể hiện rõ hơn nhiều! Sau khi phát hiện sư phụ có khả năng là hung thủ, nam chính rất hoang mang, vô thức muốn thuyết phục mình có lẽ không phải là sư phụ làm, đồng thời bắt đầu sưu tầm thêm các manh mối… Tôi thấy xử lý như vậy rất hợp lý đấy chứ! Ở chung bao nhiêu năm như vậy, sao có thể vừa thấy một quyển bí tịch đã đinh ninh rằng là do sư phụ làm!”

Tạ Thanh mỉm cười không nói gì.

“Mà cậu biết không, bản cũ đọc cũng thấy thích hơn nhiều!” Trâu Tiểu Doanh nghiêm túc bình luận, “Từng chơi trò Escape room* rồi chứ? Quá trình nam chính sưu tầm manh mối giống như là bản bằng chữ của trò này vậy! Cẩn thận thăm dò, các cảnh xuất hiện cực kỳ đúng lúc, đọc run cả da đầu luôn!”

*escape room: hay còn được dịch là trò trốn thoát khỏi mật thất. Đọc thêm: wikipedia

Tạ Thanh vừa đúng lật đến khúc bình luận từ hai ngày trước, quả đúng là một loạt hò hét:

“Aaaaaa chết mất!!!!”

“Mẹ ôi, bùng cháy! Thật kích thích! Thật không ngờ Tứ đại còn viết được kiểu tình tiết thế này!”

“Tứ đại ơi, tôi yêu Tứ đại aaaaa!!!”

Trâu Tiểu Doanh: “Giờ đổi thành cái quái gì rồi ấy, gào khóc trong mưa rồi chạy đi quyết đấu với sư phụ chứ! Lỡ như sư phụ cũng là người đang tìm kiếm manh mối báo thù cho bằng hữu, cướp được quyển bí tịch kia từ tay kẻ thù thì sao?”

Vừa nói vừa mắng: “Tôi tức quá!!! Ban đầu mọi người còn đánh cược xem hung thủ rốt cuộc có phải là sư phụ không, đang chơi vui, kết quả…” nghiến răng một cái, “đổi thành cái thể loại như tìm người viết hộ ấy, tức chết mất!”

“…” Tạ Thanh cố kìm, không dám cười.

Cô chăm chú nghe Trâu Tiểu Doanh bức xúc, không để ý tới điện thoại của Đinh Nhất Phàm ngồi cách họ hai bàn kêu lên mấy tiếng.

Hai phút sau, Đinh Nhất Phàm đẩy đẩy kính mắt, nhìn quanh bốn phía rồi đi về phía Tạ Thanh.

Thấy đồ ăn của Tạ Thanh gần như vẫn chưa động đũa, trước khi nói chính sự, anh ta bảo trước một câu: “Tạ Thanh, lát nữa tôi mời cô ăn món khác.”

Tạ Thanh nhìn anh ta.

Anh ta nói tiếp: “Theo tôi lên trên tầng trước, Tống ca có chuyện cần tìm.”

“Gấp vậy cơ à, chuyện gì thế?” Cô hỏi.

Đinh Nhất Phàm đứng sau lưng Trâu Tiểu Doanh, im im liếc Trâu Tiểu Doanh một cái: “Là chuyện bản thảo hai hôm trước, đối phương lại gọi điện tới. Tống ca bảo phải lên ngay.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là ngày Quốc tế phụ nữ.

Liên hiệp quốc định nghĩa “phụ nữ” là 14 tuổi trở lên.

Từ này không liên quan tới chuyện kết hôn hay sinh nở, không liên quan tới già trẻ hay phong cách.

Từ này không nên bị làm hoen ố.

Có lẽ có người cảm thấy các mẩu tiếp thị đổi thành “ngày nữ thần”, “ngày nữ vương” thì nghe dễ nghe hơn.

Nhưng tôi cảm thấy, để kỷ niệm ngày phái nữ rốt cuộc đòi được quyền làm việc để tự nuôi sống mình, “ngày quốc tế phụ nữ” là cột mốc lớn trong lịch sử bình quyền của nhân loại, có ý nghĩa chúc mừng to lớn hơn.

Vậy nên, hôm nay, tôi muốn nói:

Chúc mọi người học hành tiến tới, công việc thuận lợi, cho dù có phải là nữ thần, nữ vương gì hay không, đều có thể dùng bản lĩnh để tỏa ra vầng hào quang của chính mình.

Chúc mọi người ngày Quốc tế phụ nữ vui vẻ!

Là một người phụ nữ, hôm nay ta cũng vui tươi hớn hở ra ngoài chơi [mặt chó]


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện