Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 6


trước sau

Đinh Nhất Phàm người cao chân dài, sải bước đi đằng trước, đến cửa phòng làm việc của Tống Mặc thì đưa tay gõ cửa.

“Mời vào.” Người ở trong nói.

Mở cửa vào phòng, hai người nhìn Tống Mặc, Tống Mặc cũng nhìn hai người.

Sau đó, Tống Mặc nhìn chằm chằm Tạ Thanh, chỉ chỉ vào chiếc điện thoại đang để chế độ rảnh tay.

Tạ Thanh không chút căng thẳng, đi lại chống hai tay xuống bàn, nói với điện thoại: “Xin chào.”

“Tạ tiểu thư.” Trong điện thoại là giọng của tay trợ lý hôm bữa.

Tạ Thanh nhíu mày, đầu kia tâm tình phức tạp hít một hơi thật sâu: “Có thể mời cô tiếp tục viết bản thảo chứ?”

“…”

Mặc dù đã hủy bỏ hợp đồng, Tạ Thanh biết lần này đối phương gọi tới không đến mức là có chuyện gì xấu nhưng thật không ngờ lại đổi chiều khủng khiếp như thế.

Cô nhìn sang Tống Mặc, Tống Mặc mặc kệ, tỏ ý tùy cô xem rồi làm.

Tạ Thanh liền thản nhiên nói: “Có lẽ là thôi, tôi không cách nào đảm bảo sau này mình sẽ không “xâm phạm chủ quyền” một lần nữa.”

Không ngờ đối phương cũng đang bật loa ngoài, sau câu nói này, đầu bên kia liền đổi giọng người nói.

Một giọng nam có đôi phần lúng túng nói: “Khụ, Tạ tiểu thư phải không, tôi là Tứ Ngôn.”

Hóa ra là người này.

Tạ Thanh không quen anh ta nhưng biết anh ta là bạn của Nhất Sinh Thư.

Hồi Nhất Sinh Thư đăng weibo xoa dịu lửa giận của độc giả, nói mình là fan sách của Ngọc Li, Tứ Ngôn cũng từng share bài.

Tạ Thanh mấp máy môi, không nói gì.

Tứ Ngôn: “Thế… chuyện lúc trước cô đừng giận, tôi ấy, tôi… thì… nhà văn nào cũng có thanh cao của mình, quả thực cũng lâu lắm rồi không có ai dám sửa dàn ý của tôi, mong cô hiểu cho.”

Tạ Thanh lặng lẽ cười mỉa mai, nếu Tứ Ngôn có thể nhìn thấy, nhất định sẽ nhớ tới câu kia của cô: “Tìm người khác viết bản thảo hộ mình thì không cảm thấy xâm phạm chủ quyền hay sao”.

Tiếp đó, Tứ Ngôn nói: “Nhưng tôi cũng là một nhà văn, với những tác phẩm tốt, tôi chịu phục! Hôm nọ là tôi giận quá nóng đầu, mất lý trí. Hai hôm nay nhờ độc giả mắng, tôi đã tỉnh táo lại, nghiêm túc đọc thử bản thảo của cô, thực sự rất tốt… tốt hơn tôi viết nhiều.”

Thái độ rất thành khẩn.

Tạ Thanh nói “cảm ơn” đáp lại, cảm ơn chẳng có chút cảm xúc gì nhưng đầu bên kia vẫn thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy nên, tôi hi vọng, chúng ta có thể tiếp tục hợp tác.” Tứ Ngôn tranh thủ thời cơ nói ngay, “Nếu có ngày cô muốn tự viết truyện của mình, có thể tới tìm tôi, tôi giúp cô tìm biên tập hay tiến cử giúp cô đều dễ dàng. Bộ truyện này, tôi nâng giá cho cô, cô thấy có được không?”

Được lắm.

Rốt cuộc Tạ Thanh cũng nghe thấy đúng kịch bản cô muốn, xoay người nhàn nhã tựa vào bàn: “Bao nhiêu tiền?”

Tống Mặc và Đinh Nhất Phàm đều bị động thái này của cô chọc cười.

Tứ Ngôn hỏi: “Phòng làm việc của các cô ăn chia thế nào?”

Tống Mặc đáp thay: “Bình thường là hai tám, cô ấy được bao ăn ở, là bốn sáu, phòng làm việc bốn, cô ấy sáu.”

“Ôi, tôi không giỏi toán đâu…” Tứ Ngôn tặc lưỡi, “Thế này đi, giá cả cụ thể các anh tính, tôi cam đoan giá tới tay cô ấy là 150 tệ một ngàn chữ.”

Giá lúc trước của cô là 15 tệ một ngàn chữ, đùng đùng tăng phát gấp mười lần!

Tạ Thanh rất hài lòng với mức giá này nhưng gừng càng già càng cay.

Tống Mặc căn cứ vào nguyên tắc anh kiếm được nhiều tiền tôi cũng kiếm được tiền nhiều, hỏi vặn một câu: “Trước thuế hay là sau thuế?”

Đầu bên kia rõ ràng bị hẫng.

Anh ta hỏi như thế, rõ ràng đáp án anh ta muốn nghe không phải là trước thuế.

Im lặng hai giây, bên kia thều thào nói: “Sau thuế.”

“Được.” Tống Mặc gật đầu hài lòng, “Ngày mai trợ lý Lương qua ký hợp đồng nhé.”

Sau đó cúp điện thoại tỉnh rụi.

Ngoài mặt tỉnh là vậy nhưng Tạ Thanh và Đinh Nhất Phàm đều nhìn ra anh ta đang mừng thầm, hai người nhíu mày nhìn anh ta.

“… Sao nào?” Tống Mặc xòe tay, “Lần trước anh ta dám cúp tôi trước.”

Đinh Nhất Phàm không nhìn anh ta nữa nhưng Tạ Thanh vẫn là vẻ mặt cũ.

Tống Mặc: “Thuế tất nhiên phải để bọn họ trả rồi! Cô 150 tệ một ngàn chữ, mỗi ngày một vạn chữ là 1500 tệ, một tháng hơn bốn vạn tệ, là bao nhiêu thuế rồi?”

Tạ Thanh không nhìn anh ta nữa, gật gật đầu: “Cám ơn Tống ca.”

.

Tạ Thanh được nhận 150 tệ một ngàn chữ sau thuế!

Tin tức này bùng nổ trong phòng làm việc.

Mức giá này, khách quan thì là chẳng thấm vào đâu so với đại thần hạng một nhưng với tuyệt đại đa số người thì là rất cao.

Thực ra giá của mỗi người đều không công khai, ngay cả giá của Trâu Tiểu Doanh, Tạ Thanh cũng không biết nhưng phòng làm việc có một quy định là, chia phòng dựa theo công trạng và lý lịch, người điểm cao nhất được ở phòng khép kín, nếu điểm của người đang ở phòng khép kín bị người khác vượt mặt, vậy thì xin mời lập tức dọn ra khỏi phòng.

Công thức tính điểm quá phức tạp, Tạ Thanh cũng không rõ rốt cuộc là tính thế nào nhưng tóm lại thì giá tiền trên một ngàn chữ đóng một vai trò rất quan trọng.

Để đạt được mục tiêu khích lệ các tay viết, quy định này vẫn luôn được thi hành một cách lãnh khốc vô tình.

Chân trước Tạ Thanh vừa bước ra khỏi văn phòng của Tống Mặc, chân sau, trợ lý Trương Băng đã đi thông báo cho Đào Nhiên phải đổi phòng. Thế là mức giá của Tạ Thanh nhanh chóng được loan truyền.

“Ôi đệt, trâu bò!” Trâu Tiểu Doanh nghe tin xong, chạy sang phòng Tạ Thanh, phấn khích điên đảo một hồi rồi không nén nổi lòng hiếu kỳ hỏi: “Cậu lấy được hợp đồng với đại thần nào thế?!”

Biết được chân tướng, cậu sẽ không vui đâu.

Tạ Thanh rối rắm trong lòng, chỉ cười xòa đáp: “Thỏa thuận giữ bí mật rồi.”

Trâu Tiểu Doanh le lưỡi một cái, không hỏi nữa.

“Cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa.

Nhưng kỳ thực cửa vốn không đóng, Tạ Thanh và Trâu Tiểu Doanh quay đầu ra nhìn Đinh Nhất Phàm.

Đinh Nhất Phàm đứng tựa khung cửa cười hỏi: “Lão đại à, thư thư cho tôi mấy ngày từ từ thu dọn rồi cả chuyển được không?”

“Không phải Đào Nhiên chuyển sao?” Trâu Tiểu Doanh nhanh miệng ngạc nhiên hỏi.

Đinh Nhất Phàm nhếch mép: “Tôi thấy vừa rồi Đào Nhiên tái cả mặt, tốt hơn là đừng làm tăng thêm mâu thuẫn nữa nên mới thương lượng với Trương tỷ, để tôi đổi với Tạ Thanh.”

Trâu Tiểu Doanh rõ ràng khó chịu với kết quả này: “Trương tỷ đồng ý hả?”

Đinh Nhất Phàm gật đầu: “Dù sao Tạ Thanh cũng coi như là người của tổ nam tần bọn tôi, không thể đi tranh phòng khép kín với tổ nữ tần được.”

Cũng phải.

Trâu Tiểu Doanh bĩu môi coi như chấp nhận, Tạ Thanh lại bảo: “Không chuyển đâu, tôi lười đổi chỗ lắm, ở phòng này thấy tốt lắm rồi.”

“… Ấy đừng!” Đinh Nhất Phàm lập tức can, “Đừng khách khí với tôi, chúng ta cứ theo quy định. Đây là cách để phòng làm việc khích lệ mọi người, cô chuyển qua đó, sau này tôi vượt lên thì đổi lại, làm vậy cũng tốt cho tôi.”

Anh ta đứng ở mép cửa, cô tựa vào bàn máy tính gần cửa sổ, ánh sáng yếu ớt trong phòng làm tăng thêm cho cảnh xa xa mặt đối mặt này một chút mỹ diệu khó mà nói rõ.

Đinh Nhất Phàm nhất thời xiêu hồn, bị nụ cười láu lỉnh bất thình lình của cô túm trở về.

“Không đổi phòng thì anh cũng vẫn có thể cố gắng vượt qua tôi mà.” Cô mỉm cười nhìn anh ta, “Ở phòng người khác, anh không khó chịu à?”

Rõ ràng là thân hình gầy còm, mỏng manh, bối cảnh cũng chỉ là một gian phòng bày biện giản đơn, nhưng trong nháy mắt đó,

Đinh Nhất Phàm lại cảm thấy quanh cô tràn ngập hào quang, nụ cười của cô làm tim anh ta đập lỗi nửa nhịp.

Trong lúc bối rối, anh ta không thể không lấy một tiếng ho khan gượng gạo để giúp mình hoàn hồn, tỏ vẻ ung dung bảo: “Ăn nói thật sắc sảo.”

Nói xong, nhớ ra hôm nay Tạ Thanh bị ngắt ngang bữa tối bèn hỏi: “Đói bụng không? Đi ăn gì đó cùng đi. Tôi mời khách.”

“Lạnh lắm, ngại đi ra ngoài.” Tạ Thanh vừa nói vừa quay người kéo ngăn kéo dưới bàn máy tính ra: “Ăn lẩu ăn liền không? Tôi mời khách.”

Đinh Nhất Phàm: “…”

Hai mươi phút sau, hai người ngồi quanh bàn để máy tính bắt đầu ăn.

Đinh Nhất Phàm là người Hàng Châu, dân vùng Giang Chiết, trình độ ăn cay đại đa số đều rất tồi, thế nên là, lần đầu tiên trong đời, Tạ Thanh nhìn thấy có người vớt đồ từ nồi lẩu ra còn phải nhúng vào trong nước trắng một lần, cảm thấy rất ngạc nhiên.

*Hàng Châu thuộc tỉnh Chiết Giang, Giang Chiết là nói tắt của Giang Tô và Chiết Giang.

Vậy mà Đinh Nhất Phàm ăn đồ đã nhúng qua nước trắng rồi vẫn còn chê cay, vừa hít hà vừa hỏi Tạ Thanh đang ăn rất thản nhiên: “Cô không thấy cay à?”

Tạ Thanh nhún nhún vai: “Tôi người Hồ Nam.”

Đinh Nhất Phàm: “…”

Người Tứ Xuyên không sợ cay, người Hồ Nam sợ không cay.

Một người Hàng Châu như anh ta, đúng là bị ấm đầu nên mới đi ăn lẩu ăn liền người Hồ Nam đưa.

Tạ Thanh ngó ngó vẻ mặt khó tả của anh ta, tốt bụng hỏi thăm: “Trong ngăn kéo có một hộp mì tôm không cay… Mua lẩu ăn liền được tặng. Hay là tôi lấy ra cho anh nhé, anh muốn ăn không?”

Đinh Nhất Phàm rút một tờ khăn giấy, vừa lau nước mũi vừa gắng gượng bảo: “Không cần, cũng không cay đến mức ấy.”

Tạ Thanh thấy ngại quá, nghĩ nghĩ rồi bảo: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết anh không ăn được cay. Mấy bữa nữa nhà gửi vịt khô cho tôi, tôi cho anh một con coi như bồi tội nhé!”

Đinh Nhất Phàm nín thinh ba giây rồi cổ họng phát ra âm rung: “Vịt khô vẫn là vịt cay…”

*vịt khô 腊鸭 vịt mổ bụng làm sạch để ráo nước rồi ướp với hỗn hợp muối và tiêu Tứ Xuyên rang, để vào tủ lạnh hai ngày cho ngấm, sau đó đem phơi ở nơi thoáng mát trong khoảng hai tuần là được. Ngấm tiêu nên nó có vị cay. Video cách làm: link

ebcc4b4098c95e293a40b9e458772d9a

.

Khoảng nửa tháng tiếp theo, Tạ Thanh bận tới mức quay cuồng.

Tứ Ngôn nhanh chóng tiến vào giai đoạn mỗi ngày đăng thêm một vạn chữ, đồng nghĩa với việc mỗi ngày cô cũng phải viết một vạn từ, cuối tuần cũng không ngừng.

Đinh Nhất Phàm đề nghị các ngày trong tuần cô cố viết nhiều thêm một chút để thứ Bảy, Chủ nhật có thể nghỉ ngơi chút ít nhưng với tốc độ của cô quả thực không viết được nhiều như vậy.

Tối thứ Bảy, Tạ Thanh phát hiện đường trắng đã bị hết.

Các phân tử đường có khả năng kích thích đại não, đem lại cho người ta cảm giác vui vẻ và cảm hứng. Dạo này cô có thể chiến đấu mỗi ngày một vạn từ đều là dựa vào việc uống nước đường để cầm cự, không có không được.

Tạ Thanh liền đi ra cửa hàng tiện lợi, kết quả, rất không may, đường trắng trong cửa hàng tiện lợi đã bán hết, chỉ còn đường viên.

Đường viên là đồ nhập khẩu, bốn mươi tệ một hộp, chỉ được ba mươi viên.

14324922752_432771452d_c
Đường viên

Tiền thù lao 150 tệ một ngàn chữ của cô phải sang tháng sau mới được thanh toán, hiện giờ ví tiền của cô vẫn rỗng tuếch. Với lại, cho dù tiền có về thì cô cũng không nỡ tiêu quá nhiều tiền cho khoản này như vậy.

Cô vội vã kiếm tiền là vì có chuyện quan trọng phải làm, tiền này không được tiêu hoang.

Tạ Thanh liền đi bộ tới trung tâm thương mại ở gần đây.

Vị trí của khu biệt thự này hơi lệch một chút, các khu nhà chức năng không đầy đủ được như trong thành phố, siêu thị lớn chỉ có một cái duy nhất nằm dưới tầng hầm một của trung tâm thương mại.

Lấy hai túi đường trắng tinh luyện, Tạ Thanh đi xếp hàng. Gõ chữ cường độ cao và thiếu ngủ khiến tinh thần cô chếnh choáng, không còn dư sức đâu để ý người và chuyện xung quanh mình.

Thế là, tới lúc mở mã thanh toán để nhân viên cửa hàng quét, cô mới phát hiện ra người xếp hàng phía trước hình như là người quen.

Bởi vì đối phương gọi cô: “Tạ tiểu thư?”

Tạ Thanh thanh toán xong, mơ mơ màng màng nhìn lại, có cảm giác tốc độ tư duy của mình còn chậm chạp hơn máy quét mã của nhân viên cửa hàng.

Là Lục Thành.

Mặc dù là thứ Bảy nhưng anh ta vẫn mặc âu phục là ủi chỉnh tề. Chẳng qua là áo vét cầm ở tay, ống tay áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu tay, trông thoải mái, phóng khoáng hơn một chút.

Lục Thành thấy mắt cô thâm quầng, nhíu mày bật cười: “Tạ tiểu thư bị ai đánh đấy à?”

“Dạo này gõ chữ thiếu ngủ.” Tạ Thanh không có tâm trạng nói nhiều với anh ta, xách túi đi ra ngoài. Đi được mười mấy mét mới phát hiện ra Lục Thanh đang đi cùng mình.

Cô không thể không nói chuyện xã giao với anh ta: “Sao hôm nay Lục tổng lại rảnh rỗi tới đây vậy?”

Lục Thành nghĩ nghĩ, bình thản nói: “Có người thân ở gần đây.”

Đến cửa thang máy.

Lục Thành muốn xuống khu gửi xe dưới tầng hầm hai, thấy Tạ Thanh định đi lên tầng một, chần chừ một chút rồi lịch sự mời một tiếng: “Tôi có đi ngang qua phòng làm việc của các cô, để lái xe đưa cô về luôn nhé?”

Nhưng mà Tạ Thanh căn bản chẳng để ý tới anh ta, đi thẳng lên thang cuốn.

Lục Thành nhíu mày trước thái độ của cô, qua mấy giây mới nhận ra có lẽ cô không cố ý.

Khuỷu tay cô tựa lên tay vịn, mặt vùi vào cánh tay, có vẻ như tinh thần kém tới mức ngay cả đi thang máy cũng muốn tranh thủ ngủ một lát.

Tác giả có lời muốn nói:

Dưới bình luận có nhiều bạn lo lắng trong số tác giả mình theo có người thuê người viết hộ… Tôi xin giải thích một chút…

Đúng là có tồn tại nghề viết hộ này nhưng nó là mảng công nghiệp xám.

Mảng công nghiệp xám thì chỉ có rất ít thôi, so với những người hành nghề nghiêm chỉnh thì là một tỉ lệ quá nhỏ.

Có lẽ trong một ngàn chưa chắc đã có một.

Lấy Tấn Giang làm ví dụ, một trang lớn như thế nhưng chưa từng nghe nói tới chuyện có tác giả thuê người viết hộ, dù sao tôi cũng chưa nghe nói bao giờ… Mà với lượng yêu cầu đăng thêm chương mới của Tấn Giang thì cũng chẳng đáng muahahaha

Thêm nữa là, cốt truyện đi lệch hướng hay không, suy luận có cẩu huyết hay không, lượng chữ đăng thêm mỗi ngày nhiều hay ít không thể làm căn cứ để phán đoán có phải là viết hộ hay không. Mọi người thấy ở những trang truyện khác, có rất nhiều tác giả mỗi ngày đăng thêm ba vạn, năm vạn chữ, đấy là do người ta đã tích lũy bản thảo từ trước đó mấy tháng để đáp ứng yêu cầu đăng bản thảo của trang. Có một khái niệm gọi là “tháng tích lũy bản thảo”, cái này sau này trong truyện có lẽ cũng sẽ nhắc tới.

Vậy nên mọi người cứ yên tâm đọc truyện nhé, tuyệt đối không nên thấy chương truyện nào có vấn đề về chất lượng là liền bảo nó là viết hộ, lời này nói ra làm người ta rất đau lòng, thật sự tuyệt đại bộ phận tác giả đều là viết văn nghiêm chỉnh.

—————

Có bạn chất vấn vấn đề 15 tệ một ngàn chữ là quá thấp.

Chính tôi lúc biết được giá thị trường của viết hộ là 10 tệ một ngàn chữ cũng phải nhảy dựng, mà còn là không ai bao ăn bao ở cả (trong truyện bảo phòng làm việc bao ăn bao ở là do tôi bịa đặt đấy).

Thực ra, không nói viết hộ, ngay các tác giả chính mình tự viết cho mình, mỗi một ngàn chữ cũng chỉ được 10 tệ, 20 tệ, thậm chí ít hơn nữa cũng có rất nhiều. Tất nhiên, đại bộ phận trong số này đều không phải là một nhà văn toàn thời gian nhưng số người cắn răng kiên trì làm toàn thời gian cũng không ít.

Trong ấn tượng của tôi, tầm ba, bốn năm trước, khi các kênh truyền thông đưa tin về nghề viết, thường hay xuất hiện một cụm từ gọi là “công nhân gõ chữ” để chỉ những người sống trong cảnh tiền thù lao quá thấp, quá khổ. Quần thể những người này, một ngày ba bữa mì tôm, ở trọ thuê dưới tầng hầm, bởi vì áp lực phải tăng lượng chữ viết được để tăng thu nhập mà phải vào viện, thậm chí mất mạng cũng từng có cả.

Với tôi mà nói, tôi cảm thấy cách làm này không mấy lý trí nhưng miễn là chẳng ảnh hưởng tới những người khác thì bản thân tự nguyện lựa chọn liều mạng theo đuổi mộng tưởng cũng không có gì là sai.

Biết nói thế nào đây, chỉ có thể nói là thành phần cấu thành nên mỗi ngành nghề đều rất phức tạp, cho dù là văn học mạng hiện nay giá trị tạo ra mỗi năm trị giá cả chục tỷ thì vẫn có rất nhiều tác giả đang liều mạng một hơi cầm chừng.

Sinh tồn không dễ, không có ngành nghề nào mà tất cả mọi người làm nó đều sống đàng hoàng, cái nghề mà ngưỡng cửa bước vào khá thấp như nghề sáng tác này thì lại càng không.

=============

→_→ quay lại truyện:

Lục tổng mọi người cứ kêu là mất tích mãi đã tái xuất rồi này!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện