Ra khỏi trung tâm thương mại, băng qua quảng trường nhỏ trước mặt, Tạ Thanh rẽ tay phải.
Đằng sau có một chùm sáng chiếu tới, Tạ Thanh không để ý, lại tiếp tục có thêm tiếng còi.
Cô quay đầu, Lục Thành mở cửa bên ghế phụ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô: “Tạ tiểu thư sắc mặt trông không được khỏe, để tôi đưa cô một đoạn đường.”
“Không cần, cám ơn.” Tạ Thanh đáp xong, môi hơi mím, thể hiện rõ sự lãnh đạm, Lục Thành khựng người.
Cô xoay người, tiếp tục đi thẳng, Lục Thành liền mở cửa xuống xe.
Anh ta đứng cản đằng trước ngăn cô lại: “Lên xe.”
Tạ Thanh nhíu mày, muốn cự tuyệt tiếp nhưng anh ta điềm nhiên tiến lên một bước, buộc cô phải lùi về phía xe của anh ta.
Đến vị trí thích hợp, anh ta mở cửa xe.
Không biết có phải vì sợ cô không yên tâm hay không, anh ta không mở cửa ghế phụ lái mà mở cửa băng ghế sau.
Tạ Thanh đứng bên cạnh xe, không ngồi vào trong, khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ quật cường.
Lục Thành bất mãn cau mày: “Lên xe đi. Sắc mặt cô thực sự không khỏe, nếu tôi nhìn thấy mà lại mặc kệ, lỡ nửa đường cô xảy ra chuyện gì, tôi với phòng làm việc của các cô còn bàn chuyện hợp tác thế nào được?”
Lại bế tắc thêm ba giây, cuối cùng não của Tạ Thanh cũng có phản ứng lại với câu nói này, khuất phục chui vào trong xe.
Lục Thành đóng cửa xe, quay về ghế lái. Xe chạy êm êm, anh ta bất giác liếc nhìn gương chiếu hậu, dừng lại mấy lần ở ghế sau.
Tạ Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi, được một lúc thì nghe người ngồi đằng trước bảo: “Tạ tiểu thư, tôi mạo muội nói một câu, gõ chữ dù nhiều cũng phải đảm bảo giấc ngủ chứ.”
Tạ Thanh không mở nổi mắt, giọng thầm thì: “Tôi biết, cảm ơn.”
“Sức khỏe là vốn quý của con người mà!” Giọng Lục Thành pha lẫn tiếng cười.
Nhưng Tạ Thanh đã không còn tư duy được gì nữa, não bộ chìm sâu vào trong mộng đẹp.
Từ trung tâm thương mại đến phòng làm việc trong tiểu khu, tính cả công rẽ qua rẽ lại thì tổng cộng cùng lắm chỉ mười lăm phút.
Vậy mà Tạ Thanh thực sự đã ngủ một giấc.
Lục Thành dừng hẳn xe bên ngoài vườn hoa trước phòng làm việc, nhìn gương thấy cô vẫn đang ngủ bèn xuống xe, đi vòng ra sau mở cửa bên phía cô ngồi.
Không ngờ làm vậy cũng không thể gọi Tạ Thanh dậy, người cô nghiêng ra ngoài rồi ngã xuống, tới lúc này cô mới giật mình tỉnh giấc.
Lục Thành đưa tay ra đỡ người cô.
“Đến rồi.” Anh ta nói.
Trong lúc giật mình, Tạ Thanh không kịp cảm thấy xấu hổ, chống lưng ghế, ra khỏi xe.
Hít thở sâu một hơi, một giấc ngủ ngắn ngủi nhưng đúng lúc và hơi lạnh buổi tối giúp tinh thần cô tốt lên rất nhiều, cô mỉm cười: “Cám ơn.”
“Không có gì.” Lục Thành đưa tay làm dấu mời, ra hiệu cho cô cứ tự nhiên. Tạ Thanh vòng qua xe, đi vào sân.
Lục Thành nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một lúc, bỗng thấy hiếu kì, rốt cuộc tại sao cô ta lại tới đây làm nghề viết hộ, hơn nữa còn làm việc liều mạng như thế.
Cổng lớn bên ngoài cách biệt thự vài mét mở ra rồi đóng lại, bóng lưng ấy biến mất. Lục Thành lắc đầu, kéo hồn về.
Đang định đóng cửa xe lại thì tình cờ nhìn xuống, thấy túi đường trắng bỏ ở chỗ ghế ngồi.
Cô ấy ngủ nên quên mất rồi.
Lục Thành mỉm cười, cầm túi đường trắng, đi thẳng về phía tòa biệt thự.
.
Chủ nhật, ngoại trừ Tạ Thanh điên cuồng tăng ca, tất cả mọi người đều tương đối thả lỏng nghỉ ngơi.
Phòng khách bình thường chẳng người ngó ngàng hôm nay lại bỗng ngồi chật kín, các nhà văn nữ ngồi ăn khuya, nói chuyện phiếm, các nhà văn nam đang chơi đánh tổ đội.
Lúc Tạ Thanh vào vừa đúng lúc đánh hết ván, Đinh Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn: “Ồ, cô ra ngoài à?”
“Ừ, ra ngoài mua chút đồ.” Tạ Thanh vừa thay giày vừa đáp rồi bỗng sững người.
Hai tay trống trơn, cô đã bỏ quên đồ mua được ở đâu rồi…
Chớp mắt tiếp theo, chuông cửa vang lên.
Tạ Thanh vẫn đang thay giày, Đinh Nhất Phàm chủ động đứng dậy mở cửa.
Thấy là Lục Thành, Đinh Nhất Phàm hơi giật mình: “Lục tổng?”
Cả phòng khách ai nấy dừng hết mọi hoạt động trong tay, ngoái nhìn ra phía cửa.
“Đều ở đây à.” Lục Thành cười, Đinh Nhất Phàm vội đáp: “Mời vào, tôi đi gọi Tống ca.”
“Không cần, tôi tới đưa chút đồ thôi.”
Nói xong, anh ta nhìn sang phía Tạ Thanh đang đứng trước giá giày, đưa túi đường trắng qua: “Cô quên trên xe.”
“… Cám ơn.” Tạ Thanh có vẻ hơi bối rối.
Lục Thành để ý thấy tuyệt đại bộ phận các câu cô nói hôm nay hình như đều là cám ơn.
Anh ta bật cười: “Không cần cảm ơn, tôi đi đây.”
Đinh Nhất Phàm, với tư cách là người đang bàn chuyện hợp tác với Lục Thành, đi mấy bước tiễn anh ta ra ngoài, sau đó quay về đóng cửa lại, nhanh chóng đánh hơi được bầu không khí quái dị trong phòng.
Mọi người đều đang còn trẻ, người trẻ tuổi có mấy ai không hiếu kì? Từng cặp mắt trong phòng đưa qua đưa lại, đầy vẻ như kiểu chuyện đó anh hiểu tôi hiểu.
Ho một tiếng, là người chơi thân với Tạ Thanh nhất, Trâu Tiểu Doanh tiến tới: “… Thanh Thanh à.”
Cô nàng dựa hai tay lên một bên vai của Tạ Thanh: “Sao cậu lại để quên đồ ở chỗ Lục tổng vậy?”
Tất cả mọi người chăm chú nhìn Tạ Thanh, Tạ Thanh cũng đã nhận ra hàm nghĩa của cái loại nhìn chăm chú này.
Cô cười khì, đẩy tay Trâu Tiểu Doanh ra: “Nghĩ gì thế! Tôi không mua được đường ở cửa hàng tiện lợi nên qua siêu thị mua, tình cờ gặp anh ta. Anh ta thấy tôi không được khỏe nên cho đi nhờ xe.”
Câu trả lời này hiển nhiên không phù hợp với mong muốn của mọi người.
Trâu Tiểu Doanh nhíu cặp mày thanh tú nhìn cô chăm chăm, muốn soi ra được chút gì đó như là chột dạ trên mặt cô, ấy nhưng trông cô rất thẳng thắn.
Sức khỏe quả thực cũng không tốt, quầng thâm tím đen dưới
Đinh Nhất Phàm đứng bên lặng lẽ thở phào.
Tạ Thanh cười với Trâu Tiểu Doanh: “Tôi về ngủ đây.” Ngáp một cái, đi về phía cầu thang.
“Tôi cũng đi!” Trâu Tiểu Doanh đuổi theo cô. Đinh Nhất Phàm đứng tần ngần ở cửa mấy giây, bỗng như bị một sức mạnh kỳ lạ nào đó thôi thúc, anh ta cũng đi lên tầng.
Tạ Thanh và Trâu Tiểu Doanh không chú ý thấy anh ta, về tới phòng liền đóng cửa lại.
Trâu Tiểu Doanh thì thà thì thụt hỏi Tạ Thanh: “Này, cậu không tâm sự gì với Lục tổng tình hình gần đây à?”
Tạ Thanh ngơ ngác: “Nói với anh ta tình hình gần đây gì?”
Trâu Tiểu Doanh: “Tâm sự chuyện giá tiền một nghìn chữ của cậu vượt hơn Đào Nhiên ấy! Hợp đồng vẫn chưa ký mà, cậu mà nói, chưa biết chừng cậu sẽ là người hợp tác với Văn hóa Thành Thư đấy.”
Trâu Tiểu Doanh thực ra không có thù oán riêng gì với Đào Nhiên, chẳng qua là cảm thấy kẻ thù của bạn chính là kẻ thù. Nghĩ đến chuyện Đào Nhiên từng có ý hãm hại Tạ Thanh, cô nàng liền muốn Tạ Thanh trả đũa lại!
Tạ Thanh nhún vai: “Lần này chẳng qua là vì vị đại thần kia tự nguyện cho giá cao mà thôi, không có nghĩa là tôi luôn có thể được trả cao như thế.”
Dừng một chút rồi nói thêm: “Với cả, giờ tôi là người của tổ nam tần, lỡ như không phải là thế suất của Đào Nhiên mà là của Đinh Nhất Phàm thì sao?”
Ngoài cửa, đúng lúc đang do dự có nên vào thể hiện chút quan tâm với tình hình sức khỏe của Tạ Thanh không, Đinh Nhất Phàm nghe được câu này, trong nháy mắt, khí tức hỗn loạn, mặt nóng bừng.
Đứng tê rần mấy giây, anh ta quay người bước vội xuống dưới tầng, cuống ca cuống quýt, như vừa làm chuyện xấu.
Đám tác giả nam đang ngồi chơi dưới lầu thấy anh ta xuống thì tò mò hỏi: “Tổ trưởng, đêm hôm khuya khoắt vụng trộm cười gì đấy? Nhặt được tiền à?”
… Ai vụng trộm cười.
Đinh Nhất Phàm mặc kệ bọn họ, đi thẳng về phòng.
.
Văn hóa Thành Thư quyết định thứ Tư tới phòng làm việc Linh Mặc ký hợp đồng. Thứ Hai, Trương Băng báo lại chuyện này cho Tống Mặc biết, Tống Mặc lập tức @ tất cả mọi người trong nhóm chat, dặn mọi người chiều thứ Ba không viết bản thảo, cùng nhau làm tổng vệ sinh.
“… Có cần phải thế không!” Trâu Tiểu Doanh đọc được tin nhắn này đúng lúc đang nằm lười giả chết trong phòng Tạ Thanh, bĩu môi nói, “Không phải chỉ là ký với hai tác giả thôi sao, gì mà làm như chuẩn bị diện kiến nguyên thủ quốc gia thế!”
Diệp Văn Văn cùng tổ, mấy hôm nay cũng mắc bệnh trì hoãn, cùng Trâu Tiểu Doanh đi nằm lười phơi thây, nghe vậy nói: “Tống ca vẫn luôn cực kỳ coi trọng chuyện này mà, chắc là sau này sẽ được chia không ít, mà hình như còn được rót vốn đầu tư nữa. Không phải Tống ca vẫn luôn muốn tự làm một trang truyện riêng sao, có tiền về là sẽ làm được!”
Sau đó hai người cùng nhìn về phía Tạ Thanh, Trâu Tiểu Doanh: “Thanh Thanh, cậu nhớ đọc thông báo trong nhóm rồi thì nhắn lại ới một tiếng cho Trương tỷ biết nhé.”
Tạ Thanh tập trung vùi đầu múa bút thành văn, dịch tay chạm vào điện thoại một cái.
Trâu Tiểu Doanh và Diệp Văn Văn nhìn thấy bên dưới một loạt tin nhắn “Đã biết” xuất hiện thêm một tin nhắn mới.
[ nam tần – Tạ Thanh ]: 1
[ trợ lý – Trương Băng ]: 1?
[ tổ trường nam tần – Đinh Nhất Phàm ]: Ý là đã đọc!
[ trợ lý – Trương Băng ]: Ahahahahaha ừ, mọi người đừng quên nhé, đây là đại sự!
Mười giờ sáng thứ Tư, Lục Thành đem theo trợ lý và nhân viên pháp chế tới đúng giờ.
Tống Mặc và Trương Băng mời họ vào phòng làm việc, đóng cửa lại xong không thấy mở ra.
Mặc dù khoản tiền và tỷ lệ chia chác đại khái đều đã định nhưng năm người vẫn nghiêm túc nghiên cứu, “mổ xẻ” từng điều khoản tới tận trưa mới đi ra ăn bữa cơm.
Cơm nước xong xuôi trở về, lại tiếp tục tới hết buổi chiều.
Khi đường lên đèn, mấy bản hợp đồng và thỏa thuận bổ sung rốt cuộc cũng ký xong.
Lục Thành thở phào nói với Tống Mặc: “Nhân viên pháp chế về đóng thêm cái dấu, hoàn tất về mặt thủ tục nữa là có thể chuyển khoản được, yên tâm đi.”
“Cảm ơn cảm ơn!” Tống Mặc tinh thần phơi phới, “Đi, đi ăn que xiên đi, tôi mời!”
“Hợp đồng tổng cộng bảy trăm vạn, chỉ mấy que xiên đã định đuổi tôi đi à?” Lục Thành nhíu mày, Tống Mặc cười khì khì, đứng lên đẩy Lục Thành đi ra ngoài: “Đồ xiên quán đó ngon lắm.”
Lục Thành: “Không ngon thì hợp đồng không đóng dấu đâu nhé.”
“Ngon thật, đảm bảo là ngon!” Tống Mặc rất có niềm tin vào quầy đồ nướng đó.
Hai người đi trước vừa nói vừa cười, ba trợ lý và nhân viên pháp chế đi sau đều là phụ nữ, cũng có đề tài riêng của họ.
Lúc đi xuống tầng, mấy người có nghe thấy một tràng tiếng đập cửa gấp gáp nhưng nhất thời không chú ý.
Lúc xuống đến tầng hai, tiếng đập cửa kia càng nôn nóng hơn, còn có cả tiếng gọi cửa: “Thanh Thanh? Thanh Thanh! Nghe thấy không?”
Để tạo tầm nhìn khoáng đạt, sau khi mua ba ngôi nhà liền kề này về, Tống Mặc tu sửa lại, giữa tầng hai và tầng ba làm một giếng trời rộng hứng ánh sáng từ đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên đỉnh trần nhà xuống chiếu sáng cho phòng khách tầng một.
Hai cái cầu thang đối diện nhau, cái bên này là từ tầng hai lên tầng ba, đối diện qua ô giếng trời là đi từ tầng hai xuống tầng một, phòng của Tạ Thanh ở ngay đầu cầu thang.
Năm người nhìn nhau, cùng đi qua đó, Tống Mặc hỏi: “Sao thế?”
Trâu Tiểu Doanh không thấy có tiếng người trả lời, sốt ruột mắt đỏ hoe: “Không biết… Tôi ở bên sát vách, bỗng nhiên nghe thấy bên này ầm một tiếng, sợ cô ấy bị thứ gì đập vào nên qua gõ cửa, gõ mãi cũng chẳng thấy có động tĩnh gì.”
Cách một cánh cửa, chẳng ai biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì, không biết gì dễ làm con người ta cảm thấy sợ hãi.
Huống hồ, đột tử chẳng phải là chuyện hiếm lạ trong cái nghề này, năm nào cũng có một, hai trường hợp như vậy.
Tống Mặc lạnh toát sống lưng, quay lại giục Trương Băng: “Mau! Đi lấy chìa khóa dự phòng!”
Trương Băng luống cuống, lùi lại hai bước mới hoàn hồn, hấp tấp chạy lên tầng trên: “Tôi đi lấy ngay!”
“Cô ấy có bệnh tim à?”
Giữa bầu không khí tịch mịch vì kinh hoảng, bỗng có người nhẹ nhàng hỏi một câu như vậy.
Trâu Tiểu Doanh giật mình: “Cái gì?” Hoàn hồn lại mới nhận ra người hỏi chính là Lục Thành.
“Không có gì.” Lục Thành lắc đầu, mím môi, hít sâu một hơi, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu đi.
Lùi lại hai bước, xoay người, tung cước.
“Rầm!”
Cánh cửa đập vào tường bắn ngược trở về, Trâu Tiểu Doanh giơ tay ra cản lại: “Thanh Thanh!”
Tác giả có lời muốn nói:
Liên quan tới chuyện viết lách đột tử or vì quá cực khổ mà sinh bệnh…
Lúc nghe tin tức này, trong vòng vài ngày mọi người thường sẽ cảm thấy “Ôi chao! Thật đáng sợ! Mình phải điều chỉnh lịch làm việc và nghỉ ngơi! Vì mạng sống!”
Mấy ngày sau, đâu lại vào đấy.
Tôi cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là bởi vì viết văn là một chuyện gây nghiện, khi có cảm hứng, không gì ngăn nổi.
Chuyện ngủ nghỉ ư? Lúc cảm hứng tuôn trào, bạn căn bản sẽ chẳng còn tâm trí đâu nghĩ tới vấn đề ngủ nghỉ nữa.