Tạ Thanh nằm ngã ở giữa bàn máy tính và giường.
Có lẽ cô ấy đã cố túm lấy lưng ghế nhưng trọng tâm không vững nên cái ghế ngã ngửa luôn ra sàn nhà. Tiếng động Trâu Tiểu Doanh nghe được chắc là do chiếc ghế phát ra.
“Thanh Thanh?” Trâu Tiểu Doanh hốt hoảng định dìu cô lên nhưng Tống Mặc túm cổ áo kéo về: “Không có chút hiểu biết thường thức gì về sơ cứu! Cô ấy nằm ngang như thế đang tốt!”
Vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi điện cấp cứu.
Ngoại ô thành phố Bắc Kinh, việc chữa trị không được tiện, vùng phụ cận không có bệnh viện công nên Tống Mặc không gọi 120 hay 999 mà gọi thẳng tới số điện thoại của bệnh viện tư gần nhất.
*Bắc Kinh có tới hai hệ thống cấp cứu song song hoạt động hoàn toàn độc lập. 999: Trung tâm cấp cứu Chữ thập đỏ Bắc Kinh trực thuộc Hội chữ thập đỏ Bắc Kinh và 120: Trung tâm cấp cứu Bắc Kinh trực thuộc Văn phòng Y tế thành phố Bắc Kinh. 999 ra đời muộn hơn xuất phát từ nhu cầu quá lớn về dịch vụ này ở Bắc Kinh và hiện chiếm khoảng 30 – 40% các cuộc gọi cấp cứu.
Bệnh viện tư này thu phí không hề rẻ nhưng cũng không phải là chặt chém lừa tiền, làm việc rất chuyên nghiệp. Tống Mặc báo rõ địa chỉ, bên kia lập tức phái xe tới.
Mấy người trong phòng vẫn còn chưa thôi giật mình, các nhà văn khác nghe tiếng cũng tới cửa vây xem. Trợ lý của Lục Thành đóng cửa lại cho yên tĩnh.
Lục Thành lia mắt nhìn bàn để máy tính, nhìn bâng quơ trái phải không có mục đích để lấy lại bình tĩnh.
Nhưng mà những gì anh nhìn thấy là một chiếc bình giữ nhiệt vương vãi nước ra xung quanh nằm ngả nghiêng bị một chiếc cốc uống nước màu trắng và một chiếc túi bút chặn lại và còn có cả một xấp giấy viết bản thảo bị ướt.
Chữ viết trên giấy bị nước làm nhòe, màu xám xanh như những đám mây đen đang tụ lại trên trang giấy.
Một đống lộn xộn, chẳng thể nào giúp người ta bình tĩnh được.
Lục Thành cau mày, dịch mắt xuống dưới, lại nhìn thấy một túi đường trắng tinh luyện rơi bên cạnh bàn.
Anh khom lưng nhặt túi đường lên, thấy trong túi vẫn còn cắm một chiếc thìa kim loại cán dài.
Bất giác ngước nhìn lên, Lục Thành bấy giờ mới chú ý tới chiếc nắp cốc vốn không mấy thu hút.
Trên nắp cốc có một lỗ khuyết nhỏ nửa vòng tròn, rõ ràng là để bỏ thìa, kiểu cốc này khi bỏ thìa trong cốc vẫn có thể đóng nắp lại bình thường.
Thìa là cùng bộ với cái cốc, nói cách khác, mười phần chắc tám, chín phần là cô ấy đang múc đường trắng bỏ vào cốc.
Trong đầu Lục Thành bỗng như bị thứ gì đó chạm nhẹ vào, khiến cho anh tâm tình phức tạp.
Số nhà văn anh ta quen, không một trăm thì cũng tám chục, anh ta biết rõ có nhiều tác giả có chút “đam mê” về khẩu vị.
Những đam mê này phần lớn đều nảy sinh trong quá trình gõ chữ, biến thành một nhu cầu sinh lý, tiềm thức dẫn lối tác giả đi tìm thứ đồ ấy về nạp.
Nói ngắn gọn, thực ra là có một số thứ đồ có thể kích thích đại não về mặt sinh lý… có người cần các phân tử đường, có người cần ma túy.
Vậy nên, có những nhà văn trong khi sáng tác truyện nhất định phải uống trà sữa mới vui, có những người lại nhất định phải là cà phê mới được.
Thậm chí có một số ít cực đoan dính vào ma túy, biến con đường đi tìm cảm hứng thành con đường không có lối về.
Thế nhưng, cứ thế xúc thẳng đường trắng pha vào nước uống, anh ta thực sự chưa từng gặp bao giờ.
Lần gần đây nhất anh ta nghe nói có người dùng đường trắng để kích thích cảm hứng là khi nào nhỉ? Là lúc đọc giai thoại về Tiển Tinh Hải… Tiển Tinh Hải dựa vào một cân đường trắng viết nên “Hoàng Hà đại hợp xướng”.
*Hoàng Hà đại hợp xướng 黄河大合唱 viết năm 1939 là kiệt tác giao hưởng của âm nhạc cách mạng Trung Quốc ca ngợi tinh thần dân tộc, lịch sử vẻ vang, ý chí bất khuất, kêu gọi giải phóng dân tộc, khắc họa hình tượng một dân tộc Trung Hoa anh hùng, là một trong mười bài hát kháng Nhật được yêu thích nhất ở Trung Quốc.
Nhưng đấy là ở Diên An, lúc điều kiện còn nhiều gian khổ.
Giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt. Vị này còn là một nhà văn mới có tác phẩm cực kỳ thành công.
Cho dù bị tố là đạo văn, cũng không đến mức khổ sở như vậy chứ.
Nghèo đến điên rồi sao…
Trong lòng Lục Thành hiện lên một câu đùa cợt pha lẫn đắng cay phức tạp.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng xe cứu thương, anh ta nói với trợ lý và nhân viên pháp chế: “Hai người về trước đi, tôi tới bệnh viện xem xem.”
“… Không cần.” Tống Mặc ngạc nhiên, “Cũng không còn sớm nữa, ông mau về nghỉ đi, chỗ này tôi có thể lo được.”
“Tôi có chỗ ở ở gần đây.” Lục Thành thoải mái đáp, đáp xong liền đi ra ngoài đón nhân viên y tế vừa từ xe cứu thương xuống.
Là bạn học cũ với nhau, Tống Mặc biết không khuyên nổi anh ta, “ôi” một tiếng, lắc đầu nói với trợ lý và nhân viên pháp chế của Lục Thành: “Tình huống đột phát, xin lỗi. Hai người về trước đi, để Trương Băng gọi xe cho hai người.”
Không tới mười phút, xe cứu thương đã tới bệnh viện.
Trên xe cứu thương chỉ có thể cho hai người đi cùng. Vậy nên Trâu Tiểu Doanh và Tống Mặc đi theo xe còn Lục Thành thì tự đánh xe tới bệnh viện.
Chụp phim, truyền dịch, nằm theo dõi, phòng cấp cứu được một phen bận rộn vì Tạ Thanh.
Cũng may Tạ Thanh không bị bệnh tim, bác sĩ nói chỉ là do mệt nhọc quá độ dẫn tới cơ thể suy nhược, nghỉ ngơi nhiều một chút là được.
Nghe thấy mọi người đều gọi Lục Thành là “Lục tổng”, nữ bác sĩ tóc bạc trắng bèn nghiêm túc giữ anh ta lại dạy dỗ: “Ôi, mấy người trẻ tuổi, không thể bắt nhân viên tăng ca bán mạng như vậy được đâu, tôi biết là thế hệ các cậu có rất nhiều áp lực nhưng dẫu vậy cũng phải lấy sức khỏe làm trọng chứ…”
Lục Thành vốn đang bình tĩnh nghe bác sĩ trình bày bệnh tình của Tạ Thanh, nghe đến đó, anh ta thản nhiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tống Mặc: “Nghe thấy chưa? Không được bắt nhân viên tăng ca bán mạng như vậy nhé. Ông mà không biết trọng dụng nhân tài là tôi khoét góc tường đấy.”
Bác sĩ giật mình, lập tức di dời hỏa lực sang phía Tống Mặc: “Ôi mấy người trẻ tuổi…”
“…” Tống Mặc nghẹn đỏ mặt, vừa cúi đầu khom lưng vâng dạ với bác sĩ vừa nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Thành.
Tạ Thanh ngủ một giấc tới hai giờ sáng.
Lúc tỉnh giấc, đưa tay lên dụi mắt, thấy mu bàn tay gắn kim truyền thì giật cả mình.
Trâu Tiểu Doanh nằm ngủ ở giường bên cũng tỉnh dậy, cười bảo: “Tỉnh rồi à! Thấy thế nào?”
Tạ Thanh ngạc nhiên hỏi: “Tôi sao vậy?”
“Cậu bị ngất, thật hết hồn. Lục tổng còn tưởng là cậu bị bệnh tim.” Trâu Tiểu Doanh liến thoắng, bổ sung thêm một câu cho rõ, “Đừng sợ, bác sĩ bảo là do mệt nhọc quá độ, truyền dịch mấy hôm, nghỉ ngơi đàng hoàng là được.”
Não Tạ Thanh vẫn còn đang ù lì: “Lục tổng?”
“Lục Thành ấy, cái người của Văn hóa Thành Thư đó.” Trâu Tiểu Doanh nói, “Nhờ có anh ta đạp cửa, không làm chậm trễ thời gian, nếu không chẳng biết là liệu có nguy hiểm gì khác không.”
Mất mấy giây Tạ Thanh mới chậm chạp ghép được tên vào với mặt người.
Trong đầu cô hiện lên cái người chặn đường cô, ép cô lùi về phía xe rồi bắt cô phải lên xe.
Còn chưa kịp nghĩ xong, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.
Trong hành lang, Tống Mặc gửi Wechat cho Tứ Ngôn: Tứ đại, đã ngủ chưa, có tiện nghe điện thoại không?
Tứ Ngôn: Vẫn chưa, chuyện gì, gọi đi.
Tống Mặc liền gọi điện thoại sang, tóm tắt dăm ba câu nói rõ tình hình của Tạ Thanh, xin lỗi Tứ Ngôn, cho biết tháng này có lẽ phải nộp thiếu mấy vạn chữ.
Tứ Ngôn rất hào phóng, nói ngay: “Không sao, không sao, để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe, chỗ tôi không vội. Có gì cần tôi hỗ trợ không?”
“Không cần không cần.” Tống Mặc cười, “Xin lỗi nhé, có cơ hội sẽ mời anh ăn cơm.”
Song phương khách sáo với nhau mấy câu rồi cúp máy.
Tứ Ngôn thực ra đang uống rượu vui vẻ với người ta, đầu óc nhanh chóng quay trở về bàn rượu: “Nào, thêm ly nữa.”
Anh ta chạm cốc với đối phương, đối phương im lặng uống.
“Ôi, ông làm sao thế?” Tứ Ngôn thấy im lặng vậy thì không được vui, “Là ông tìm tôi uống rượu cơ mà người anh em, sao giờ lại chẳng nói gì thế?”
Rượu Mao Đài 43° đã rót hết chai.
“Sao đây? Thất tình à?” Tứ Ngôn cười rồi rót thêm rượu, chậc chậc lưỡi, “Không đúng, đã nghe nói ông có bạn gái bao giờ đâu. Thư đại của chúng ta trời sinh tính tình thanh cao, không nhuốm bụi trần.”
Nói xong mắt bỗng sáng lên: “Chẳng lẽ vẫn còn vì chuyện của Ngọc Li mà hoài nghi cuộc đời à?”
Đám anh em xung quanh ai mà chẳng biết Nhất Sinh Thư là fan của Ngọc Li, fan rất thật lòng thật dạ! Còn lên cả Douban với Zhihu lập nick phụ viết tận mấy bài cảm nghĩ rất dài khen ngợi “Thanh Châu lục”.
Nhất Sinh Thư cau mày lại rồi nhanh chóng dãn ra, ngước mắt nhìn đối phương: “Tôi hỏi ông chút chuyện.”
Tứ Ngôn cạn một chén: “Ông nói đi.”
Nhất Sinh Thư nhìn anh ta đăm đăm: “Truyện mới của ông, có phải là tìm viết hộ không?”
Tứ Ngôn vừa ăn một hột lạc, nhai mấy cái, mắc lại trong miệng.
“… Sao lại nói thế?” Anh ta gượng cười, rót thêm ít rượu, cố tỏ ra bình tĩnh.
Nhất Sinh Thư đưa tay giữ chai rượu lại mặt bàn: “Có đúng không?”
Tứ Ngôn bị cái nhìn của anh ta làm cho hoảng hốt, tay run rẩy, thả chai rượu ra, lầm bầm khe khẽ: “Sao ông biết…”
Nhất Sinh Thư cười khẽ.
“Ôi, ông đừng có tỏ vẻ như thế.” Tứ Ngôn ậm ừ, “Ông thấy đấy, anh em ta hiện giờ tốt xấu cũng xem như là một nhà hoạt động xã hội, ngày nào cũng vội, đâu ra nhiều thời gian mà gõ chữ như thế?”
Vừa nói vừa nhặt một hột lạc ném vào miệng: “Với cả, dàn ý là do tôi tự viết mà! Viết dàn ý xong, cảm thấy câu chuyện này thế là đã kể xong rồi, có thể thoải mái cho qua, không có tâm trạng ngồi viết hoàn chỉnh nữa.”
Nhất Sinh Thư tựa như đang nghĩ ngợi điều gì, không để tâm nói chuyện, lại còn cười khẽ một tiếng.
“Này này này… Ông đừng có như thế, làm tôi sợ phát khiếp!” Tứ Ngôn rụt cổ lại, “Mau nói đi, làm sao ông biết? Ai nói với ông? Chuyện này mà bị đào ta thì tiêu! Tôi làm sao mà lăn lộn trong cái giới này được nữa!”
“Không ai cả.” Nhất Sinh Thư cầm chai rượu lên rót rượu cho đối phương rồi rót thêm cho mình, “Tự tôi nhìn ra thôi, không còn ai khác biết cả.”
“Ồ…” Tứ Ngôn thở phào, cho là Nhất Sinh Thư nhìn ra do văn phong.
Thực ra cũng không phải.
Văn phong của mỗi nhà văn mặc dù không giống nhau nhưng đối phương đã rất cố gắng bắt chước phong cách của Tứ Ngôn, về việc dùng từ, thậm chí còn tỉ mỉ dùng nhiều những từ Tứ Ngôn hay sử dụng.
Điều khiến Nhất Sinh Thư càng nghĩ càng thấy không đúng, là “lối mòn”.
Tiểu thuyết đã tồn tại trên đời này hơn ngàn năm, cho đến nay, hết thảy mọi tình tiết đều có thể tổng kết thành “lối mòn”.
Có những lối mòn đại chúng một chút, có những lối mòn đặc biệt hơn một chút. Mỗi nhà văn đều có “lối mòn” mà mình am hiểu, bởi vì tình tiết cụ thể khác nhau nên độc giả chưa chắc có thể nhìn ra được điểm tương đồng nhưng người cùng nghề thì rất dễ tổng kết.
“Lối mòn” giải mã kiểu “escape room” không hay thấy.
Nhưng Nhất Sinh Thư từng đọc rồi, mà còn được viết cực kỳ tuyệt vời. Qua những con chữ, cô ấy mang đến cho độc giả cảm giác rất sống động và cực kỳ kích thích.
Lần cuối cùng anh ta nghe được tin của cô ấy qua một người bạn là vào đêm khuya của một ngày tháng Mười Một, Lưu Cẩm gửi tin nhắn cho anh ta.
Lưu Cẩm 01:12:27
Thư đại, Ngọc Li bảo anh chặn cô ấy rồi hả?
Cô ấy bảo tôi chuyển lời cho anh, cô ấy không đạo văn.
Lưu Cẩm 01:09:53
Cô ấy nói đang thiếu tiền, trước sẽ làm viết hộ để kiếm, sau đó thông qua con đường pháp luật để giải quyết vấn đề này.
Về chuyện này, tôi tin tưởng cô ấy, nếu anh không tin, sau này chúng ta không cần liên lạc nữa.
Đêm đó, Nhất Sinh Thư nhìn mấy dòng chữ ấy, im lặng rất lâu.
Cuối cùng anh ta nói: “Bảo cô ấy tới phòng làm việc Linh Mặc thử một chút.”
Sau đó lên mạng tìm quảng cáo của phòng làm việc Linh Mặc, chụp màn hình lại rồi gửi qua.
Ba phút sau, lý trí của anh ta bị cảm xúc lúc đêm khuya đánh bại, muốn nhắn lại một câu “nếu như cần, tôi có thể hỏi thử xem có bạn bè nào có thể liên hệ giúp một tay không”.
Nhưng tin nhắn gửi đi thất bại.
Lưu Cẩm chặn anh ta.
Một tuần sau, dưới áp lực dư luận, anh ta đăng dòng trạng thái tỏ rõ thái độ kia trên weibo.
“Bỏ fan bất hồi thải. Nguyện pháp luật liên quan càng thêm hoàn thiện, nguyện bản gốc trường thịnh không suy.”
Nhất Sinh Thư im lặng cụng một ly với Tứ Ngôn: “Rất nhiều người nói, nhà văn phải sống sao cho xứng với con chữ dưới ngòi bút của mình, tôi thấy không phải vậy, áp lực đạo đức nghề nghiệp có thể nhẹ có thể nặng.”
“Quan trọng là rất nhiều chuyện, sẽ khiến ông lúc nửa đêm tỉnh mộng, càng nghĩ càng thấy hối hận, canh cánh trong lòng.”
Tứ Ngôn đờ đẫn.
Trong mấy phút lặng thinh, anh ta nghĩ tới chuyện mình tìm người viết hộ.
Đây không phải lần đầu anh ta trăn trở, dù sao, đã theo nghề này, ai chẳng mang theo nhiều tình cảm. Lúc tối trời, nằm lặng lẽ, con người ta dễ suy nghĩ lung tung, anh ta thường nghĩ liệu sau này mình có hối hận không… nhất là lúc tuổi già, đối mặt với những quyển sách mang tên mình nhưng không thuộc về mình, liệu anh ta có hối hận không.
Có điều, những suy nghĩ lan man lúc đêm khuya như vậy sao thắng nổi dụ hoặc của món hời kếch xù hưởng lợi từ việc ăn chênh lệch giá.
Cũng trong phút lặng thinh ấy, điều Nhất Sinh Thư nghĩ tới là, bản thân bị cư dân mạng kích động cảm xúc, chưa suy nghĩ cẩn thận đã chặn Ngọc Li.