Lần công tác đầu tiên của Lý Giai Kỳ ra nước ngoài thoải mái ngoài sức tưởng tượng của cô, ngoại trừ việc không biết gì về lịch trình cũng như điểm đến tiếp theo thì cô gần như không phải làm gì.
Máy bay trực thăng chở theo năm người quay về sân bay, quãng đường mất hơn một giờ lái xe giờ đây được rút gọn chưa đến nửa giờ đồng hồ.
Di chuyển từ máy bay trực thăng sang máy bay riêng của Trầm Thiên Phong, chính là chiếc dùng toàn đồ trang trí bằng vàng chở họ từ Đế đô đến đây.
Do không biết điểm đến tiếp theo là ở đâu cho nên Lý Giai Kỳ cũng không có cảm giác mong chờ gì, thứ cho đạo hạnh của cô không đủ để phỏng đoán suy nghĩ của ông chủ.
Hai ngày vật lộn trên tàu nên có rất nhiều việc cần Trầm Thiên Phong phê duyệt.
Chỉ ăn uống qua loa một chút, tắm rửa thay bộ đồ rồi anh lại vùi đầu vào công việc.
Lý Giai Kỳ thay tiếp viên mang cho Trầm Thiên Phong bình trà, nhìn thấy gương mặt mệt mỏi tiều tụy, đôi mắt vằn lên tia máu vì thiếu ngủ của anh lòng cô thấy xót xa.
Chủ tịch, nghỉ ngơi chút đi.
Công việc để làm sau, sức khỏe quan trọng huống hồ anh vừa mới bị thương còn chưa lành hẳn.
Đặt ấm trà qua một bên, Lý Giai Kỳ thẳng tay thu lại hết tài liệu ở trên bàn làm việc của Trầm Thiên Phong.
Biết là mình to gan và cũng biết có thể bị anh trách phạt nhưng quả thật nhìn anh lao lực như vậy cô không đành lòng.
Đang xem xét tài liệu đột nhiên bị giành lấy và thu hết vào, ngẩng lên thì nhìn thấy ánh mắt đau lòng lo lắng của cô lời quát mắng ra đến miệng rồi lại không thể nói tiếp.
Ánh mắt quan tâm kia là thật, sự đau lòng kia cũng là thật, trong lòng anh như có dòng nước ấm chảy qua.
Được, tôi nghỉ ngơi một lát.
Hai giờ nữa gọi tôi dậy.
Tạm gác lại đống tài liệu bề bộn, Trầm Thiên Phong đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi.
Máy bay bay liên tục khoảng tám giờ đồng hồ rốt cuộc cũng đến nơi, rốt cuộc cũng có thể xuống đất bằng.
Hào hứng mang theo hành lý xuống máy bay, nụ cười trên môi của Lý Giai Kỳ tắt ngúm.
Ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không, tại sao lại nóng như vậy.
Còn nữa, tại sao bốn người đàn ông đi cùng với cô đều đã thay sang đồ mùa hè còn cô vẫn diện nguyên bộ đồ mùa đông.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng vàng rực rỡ, thỉnh thoảng có một đám mây lững thững trôi qua, một làn gió nhè nhẹ thổi, tất cả đều là khung cảnh của mùa hè rực rỡ.
Tự trách mình không thôi, sau khi Trầm Thiên Phong đi nghỉ thì Lý Giai Kỳ lại tiếp tục công cuộc ngắm nhìn những đồ trang trí bằng vàng kia.
Rõ ràng đã ngắm cả một đêm rồi nhưng không hiểu tại sao cô vẫn có thể ngắm tiếp, thậm chí còn chăm chú hơn.
Quá mải mê ngắm vàng mà hơn nửa quãng đường trước cô thức sau đó mệt quá ngủ thiếp đi mất cho nên không nghe thấy tiếp viên nói gì lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh.
Nhìn mấy người đàn ông thong dong nhàn nhã trong bộ âu phục thoải mái còn mình thì như quấn cả cái chăn lên người mà thấy bực.
Vội vàng cởi chiếc áo khoác to như cái chăn ra tiếp đến là khăn quàng cổ rồi áo dạ, lúc này mới cảm thấy đỡ nóng hơn một chút.
Thời tiết ở Đế đô và châu Âu đều đã vào đông, trời rét buốt còn có cả tuyết nên Lý Giai Kỳ mặc nhiều là điều dễ hiểu nhưng tại sao điểm đến lại là nơi nóng như vậy.
Nhìn cô gái xoắn xuýt với quần áo trên người rồi tất bật cởi bớt đồ ra làm cho mấy người Trầm Thiên Phong chỉ biết lắc đầu cười.
Có xe chờ ở ngoài, rất nhanh năm người đều đã yên vị trên xe.
Qua cửa sổ xe, Lý Giai Kỳ cũng đã đoán được nơi mà bọn họ đang ở, chính là khu vực Trung Đông hay nói chính xác hơn là bán đảo Ả Rập, chả trách thời tiết mùa đông mà lại nóng như vậy.
Chúng ta đang ở bán đảo Ả Rập sao?
Ừ! Trầm Thiên Phong ngắn gọn trả lời.
Chúng ta đến đây đi mua dầu mỏ hay là mua vàng?
Trầm Thiên Phong đã hoàn toàn cạn lời với cái sự ham mê tiền bạc của Lý Giai Kỳ, tại sao trong đầu cô lúc nào cũng chỉ có tiền và những thứ liên quan đến tiền.
Ha ha, Tiểu Kỳ ngây thơ.
Chúng ta không mua dầu mỏ cũng không mua vàng mà chúng ta đang về nhà.
Âu Dương Hào Kiện ngồi phía trên cảm thấy Lý Giai Kỳ rất thú vị nên tốt bụng trả lời.
Về nhà? Lý Giai Kỳ đầu tiên là sửng sốt sau đó lại như vỡ ra điều gì, cô nhìn nhìn Trầm Thiên Phong rồi gật gù: Thảo nào....
Cô gái ngồi bên cạnh giống như máy quét tia laze cứ nhìn mình chằm chằm làm Trầm Thiên Phong có chút mất tự nhiên, từ biểu hiện của cô anh đoán điều tiếp theo cô nói không mấy tốt đẹp.
Thảo nào cái gì? Hào Kiện vẫn thấy rất hứng thú với Lý Giai Kỳ.
Trước đây từng xem tin tức có rất nhiều bản tin nói về phần tử Hồi giáo cực đ0an, hơn nữa tôi thấy họ đều có....có râu giống với chủ tịch.
Cả bốn người đàn ông trố mắt nhìn Lý Giai Kỳ, đặc sắc nhất có lẽ là Trầm Thiên Phong.
Không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt anh lúc này, nó không khác gì ngọn núi lửa sắp phun trào.
Âu Dương Hào Kiện ôm bụng cười lắc lẻ, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương thì điềm đạm hơn chỉ che miệng cười còn đương sự là Lý Giai Kỳ thì vẫn trưng ra vẻ mặt thấy chết không sờn nhưng nhìn thấy Trầm Thiên Phong sắp bùng nổ thì cũng phải sờn mà rụt cổ lại.
Xe chạy qua những con đường tấp nập xe cộ, hai bên đường toàn những công trình kiến trúc xa hoa.
Chạy