Thay ra bộ đồ bẩn, Lý Giai Kỳ đeo tạp dề vào rồi đi vào trong bếp.
Phùng Chính đã nhóm xong bếp đang ngồi bóc bẹ măng còn Phương Vi đang thái thịt dê.
A Chính, cháu mang măng ra phía sau nhà bóc đi, ở trong này lát lại phải dọn.
Phương Vi qua cửa sổ nhỏ nhìn về phía sáu bánh bao nhỏ và người đàn ông lạ mặt kia.
Vâng ạ!
Phùng Chính để hai cây măng ngọt đã bóc xong vào rổ sau đó tiện tay vơ hết những bẹ măng dưới đất mang ra ngoài.
Gùi măng vẫn để ở trước hiên nên cậu chỉ có thể vòng ra phía trước mới có thể xách được gùi măng đi.
Lúc đi ra ngoài, Phùng Chính có liếc mắt qua thì thấy bọn trẻ đang nói chuyện rất vui vẻ với người đàn ông lạ mặt kia.
Tiểu Kỳ! Con nói cho dì biết, người đàn ông đó là ai? Phương Vi dồn thịt vào bát rồi quay sang hỏi cháu gái.
Lý Giai Kỳ đang thái măng, nghe thấy dì hỏi thì hơi dừng lại một chút sau đó lại thái tiếp, cô không ngẩng đầu lên mà vừa thái vừa trả lời: Cháu không quen.
Phương Vi đè lại bàn tay đang cầm dao thái của Lý Giai Kỳ, bà hất hàm ra phía ngoài cửa sổ: Con còn muốn lừa chúng ta đến bao giờ, con xem bọn trẻ cũng đã nhìn ra rồi kìa.
Mặt của cậu ta với Gia Khang có khác nhau chút nào không, đến cả Gia Khôi và Gia Minh cũng giống cậu ta đến bảy tám phần.
Lý Giai Kỳ biết là không thể giấu được nữa, cô nhìn anh và sáu bánh bao nhỏ đang nói chuyện vui vẻ kia mà không biết nên làm thế nào cho phải.
A, tại sao chú và anh Gia Khang lại giống nhau như vậy? Bé Gia Ý thốt lên, đôi mắt đen xinh xắn cứ đảo qua đảo lại như muốn tìm ra một chút khác biệt giữa hai người.
Gia Khôi và Gia Minh cũng rất giống với chú.
Gia An cũng phát hiện ra sự giống nhau này reo lên.
Sáu bánh bao nhỏ hết nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn Trầm Thiên Phong sau đó tất cả đều kinh ngạc đến mở t mắt ra, giữa bọn họ quả thật là có quá nhiều chỗ giống nhau.
Các em cũng giống chú đặc biệt là mắt và miệng.
Gia Khang nhìn kỹ ba em gái rồi đưa ra kết luận.
Chú ơi! Tại sao anh em chúng cháu lại giống chú như vậy ạ? Gia Khôi khó hiểu hỏi.
Câu hỏi này của cậu bé thật sự là làm khó anh, một mặt anh rất muốn nói ra sự thật anh là ba của sáu bánh bao nhỏ nhưng một mặt anh cũng không dám nói ra bởi anh không biết phải giải thích với chúng thế nào về sự vắng mặt của mình mấy năm nay hơn nữa Lý Giai Kỳ còn chưa đồng ý cho anh được nhận con.
Chúng ta giống nhau vậy khẳng định là chú rất yêu quý các cháu.
Vậy sao?
Toàn bộ cảnh tượng ngoài sân đều được Lý Giai Kỳ thu hết vào trong mắt.
Cô cũng không ngờ bọn trẻ lại quan sát và phát hiện ra nhanh như vậy.
Tiểu Kỳ! Dì biết con đang có tâm sự, con mau nói rõ mọi chuyện với dì rốt cuộc cậu ta có phải ba của bọn trẻ hay không? Phương Vi xoay người cháu gái để cô đối diện với mình.
Trước cái nhìn chăm chú của dì, Lý Giai Kỳ chỉ có thể gật đầu thừa nhận: Chính là anh ta.
Cháu nói rõ ràng cho bà.
Bà ngoại Phương không biết đã đứng ở ngoài cửa từ bao giờ, lúc này bà đi vào trong bếp, nghiêm túc nhìn cháu gái.
Cháu cũng chỉ mới biết thôi.
Anh ta nói khi đó anh ta bị bỏ thuốc, mắt bị mù tạm thời nên cũng không biết con là ai.
Còn con là bị một thế lực khác bắt cóc đưa đến phòng của anh ta, mục đích của chúng là gì thì đến giờ vẫn không rõ bởi người của anh ta vẫn chưa tìm ra được chúng, camera ở đó đều đã bị xoá hết.
Cậu ta nói vậy rồi con tin sao? Bà ngoại Phương đanh giọng lại.
Dù không muốn thừa nhận nhưng anh ta nói chính là sự thật.
Anh ta cũng chính là ông chủ của con, trước đây chúng con hoàn toàn không biết rằng đối phương chính là người đêm đó cho đến hôm Gia Khôi bị bắt cóc.
Là bạn của anh ta giúp con khống chế bọn bắt cóc sau đó cũng chính anh ấy phát hiện ra Gia Khôi rất giống với bạn của mình lúc nhỏ.
Cậu ta đến đây là muốn cướp bọn nhỏ lại sao? Dì Vi xoa xoa lưng Lý Giai Kỳ dịu dàng hỏi, bà cũng không có thái độ gay gắt như mẹ của mình.
Anh ta đến để xin con cho anh ta được gặp và nhận lại bọn trẻ.
Vậy ý con thế nào?
Lý Giai Kỳ lắc đầu, khuôn mặt đầy khó xử: Con cũng không biết nữa.
Nếu cậu ta dám tranh giành bọn trẻ thì ta dù có liều cái mạng già này cũng sẽ không tha cho cậu ta.
Bà ngoại Phương tỏ rõ thái độ.
Không đến mức đó đâu mẹ.
Phương Vi không nghĩ rằng Trầm Thiên Phong đến là muốn tranh giành bọn trẻ: Con nói cậu ta là ông chủ của con vậy thì tiền và quyền hẳn là không ít vậy mà cậu ta vẫn lặn lội đến đây xin phép con.
Vừa rồi con cũng thấy bọn trẻ đều đã lờ mờ nhận ra nhưng cậu ấy vẫn không dám nói mình là ba của chúng.
Dì nghĩ sở dĩ cậu ta không dám nhận không phải vì muốn phủi sạch trách nhiệm mà là cậu ta vẫn còn tôn trọng quyết định của con.
Lý Giai Kỳ khó xử nhìn đàn con đang nô đùa ngoài sân rồi lại nhìn bà và dì của mình, thật khó để đưa ra quyết định mà.
Bỗng nhiên ở bên ngoài, cô bé Gia Hân reo lên rất to.
A! Con biết rồi.
Chúng con đều giống chú bởi vì chú là ba của bọn con.
Có lần con nhìn thấy ba của Việt Tuấn đến đón bạn ấy, bạn ấy và ba bạn ấy cũng giống nhau như chú và Gia Khôi vậy đó chứ không giống như chú và anh Gia Khang.
Với câu nói của Gia Hân thì Trầm Thiên Phong không biết phải nói gì tiếp theo,