Lý Giai Kỳ vẫn là đẩy Trầm Thiên Phong ra, cô hiện tại mới chỉ là có chút dao động nhưng để cô thay đổi quyết định thì vẫn chưa đủ, lý trí của cô vẫn còn rất tỉnh táo.
Tôi sẽ tạm thời ở lại đây cho đến khi bọn trẻ quen thuộc với nơi này hơn, khoảng thời gian này phiền anh rồi.
Tôi vẫn là ở căn phòng trước đây thôi, cảm ơn anh.
Lý Giai Kỳ nói ra mấy lời khách sáo rồi rời đi để lại mình Trầm Thiên Phong đứng cô đơn trong căn phòng rộng lớn, khuôn mặt anh ít nhiều có sự thất vọng nhưng đôi mắt vẫn toát ngập tràn quyết tâm.
Cũng không phải lần đầu cô từ chối anh, sau mỗi lần bị cô từ chối thì anh sẽ chỉ thêm quyết tâm có được trái tim của cô.
Lý Giai Kỳ ra đến cửa thì vừa lúc sáu bánh bao nhỏ được người làm tắm rửa xong dắt đến.
Nhìn thấy mẹ, chúng chạy đến ôm lấy cô.
Hoá ra mẹ ở đây, dì Thủy Nhu không có lừa chúng con.
Mẹ ơi, dì Thủy Nhu nói mẹ và dì là bạn của nhau có phải không ạ?
Lý Giai Kỳ mỉm cười nhìn Lương Thủy Nhu rồi lại nhìn sáu bánh bao nhỏ: Dì Thủy Nhu là bạn tốt của mẹ, sau này các con phải nghe lời của dì nhớ chưa.
Vâng ạ!
Muộn rồi sao các con còn không ngủ, chạy đến đây có chuyện gì sao?
Chúng con muốn ngủ cùng ba mẹ, dì Thủy Nhu nói là ba kêu dì đưa chúng con đến đây.
Gia Khang nói.
Là ông chủ dặn dò mình tắm xong cho thiếu gia và tiểu thư thì đưa đến căn phòng này.
Lương Thủy Nhu cũng thành thật nói.
Biết là Trầm Thiên Phong phân phó thì Lý Giai Kỳ cũng không tiện nói gì, cô dù sao cũng chỉ là người đi ở nhờ mà thôi.
Các con mau vào trong trước đi, ba đang ở bên trong chờ các con đấy.
Mẹ nói chuyện với dì Thủy Nhu một lát.
Sáu bánh bao nhỏ nghe lời chạy ùa vào trong phòng, bên ngoài chỉ còn hai người là Lý Giai Kỳ và Lương Thủy Nhu.
Giai Kỳ, cậu vẫn ổn chứ? Lương Thủy Nhu lo lắng hỏi, kể từ lúc nhìn thấy Lý Giai Kỳ trở về cùng với Trầm Thiên Phong và các con thì cô đã rất muốn đến hỏi thăm Lý Giai Kỳ nhưng không có cơ hội.
Mình không sao, sau này mỗi khi bọn trẻ ở đây, nhờ cậu chiếu cố chúng giúp mình.
Cậu không sống ở đây nữa sao?
Lý Giai Kỳ gượng cười lắc đầu: Mình sẽ về nhà ở để tiện đi làm.
Bọn trẻ đang được nghỉ hè nên sẽ ở lại đây một thời gian.
Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ chăm sóc cho các thiếu gia và tiểu thư thật tốt.
Lương Thủy Nhu bảo đảm.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lương Thủy Nhu, Lý Giai Kỳ không nhịn được hỏi: Cậu không có gì muốn hỏi mình sao?
Lương Thủy Nhu mỉm cười, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Lý Giai Kỳ: Cậu vẫn là Lý Giai Kỳ bạn của mình, vậy thôi là đủ rồi.
Người thân của cậu chính là người thân của mình, dù có xảy ra chuyện gì thì mình vẫn sẽ đứng về phía cậu, ủng hộ cậu.
Cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, quá khứ chúng ta không thể thay đổi nhưng tương lai do chúng ta tạo ra.
Lý Giai Kỳ cảm động ôm chầm lấy Lương Thủy Nhu, dù họ chỉ mới biết nhau không lâu nhưng với một việc có thể nói là động trời như vậy mà cô ấy lại không hề hỏi lấy một câu thậm chí tin tưởng cô vô điều kiện.
Giữa cái xã hội đầy lừa lọc và dối trá này thì Lý Giai Kỳ cô phải may mắn cỡ nào mới có được một người bạn như vậy.
Được rồi, được rồi! Đừng khóc nữa, cậu khóc xấu lắm.
Trước đây cũng toàn phải ở lại Hải Thiên Đế Cung không có thời gian ở cạnh bọn nhỏ, giờ tranh thủ bù đắp cho chúng đi.
Chỉ mới nói chuyện với bọn trẻ một lúc thôi nhưng mình cảm nhận được chúng rất yêu cậu và cũng luôn muốn được ở cạnh cậu nhiều hơn đấy.
Lý Giai Kỳ nghe lời bạn, cô buông Lương Thủy Nhu ra, lau khô nước mắt rồi quay trở lại căn phòng.
Ở trong phòng, Trầm Thiên Phong đã tắm rửa xong, anh mặc một bộ đồ ngủ cộc tay thoải mái.
Anh đang nằm đọc sách cho sáu bánh bao nhỏ ngủ, Lý Giai Kỳ nghi hoặc lắng tai nghe thì quả thật là anh đang đọc sách về lịch sử văn minh nhân loại cho sáu bánh bao nhỏ chứ không phải truyện cổ tích.
Sáu bánh bao nhỏ nghe đến hăng say thậm chí là đã có đứa ngáp ngắn ngáp dài.
Mẹ ơi! Mẹ mau đi tắm đi rồi ra ngủ cùng ba và chúng con.
Gia Hân nhìn thấy mẹ đầu tiên, cô bé ngồi dậy nhắc nhở mẹ.
Ừm, mẹ biết rồi.
Căn phòng này quả thật rất rộng, Lý Giai Kỳ tìm kiếm một hồi mới thấy phòng tắm.
Trầm Thiên Phong cũng đặt quyển sách trên tay xuống rồi ngồi dậy xuống giường.
Nằm chờ ba một chút, ba sẽ quay lại ngay.
Anh biết rõ Lý Giai Kỳ không mang theo đồ thay vào phòng này nên đã dậy lấy đồ thay cho cô.
Nhân lúc cô còn chưa tắm, anh mang theo đồ thay đến cho cô.
Đồ sạch cho em.
Anh đưa bộ đồ mới và đồ lót được để trong túi zip cho cô.
Nhìn bộ đồ trên tay anh cùng với đồ lót, cô nhanh chóng nhận lấy, nói cảm ơn rồi quay vào đóng cửa lại.
Mấy cha con nằm ở trên giường vừa đọc sách vừa chờ mẹ khoảng hơn mười phút cuối cùng cũng thấy được Lý Giai Kỳ.
Cô mặc một bộ đồ pijama màu kem hoạ tiết hoa đào đơn giản và thoải mái.
Mẹ mau nằm xuống cùng với ba, con buồn ngủ lắm rồi.
Gia Minh vỗ vỗ xuống chỗ cạnh Trầm Thiên Phong gọi mẹ nằm xuống.
Dù sao cũng ngủ cùng nhau hơn một tuần trời nên cảm giác ngượng ngùng sớm đã không còn, cô bây giờ chỉ coi anh giống như bọn trẻ mà thôi nên thấy cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thời gian quá gấp nên chiếc giường mà tôi đặt không làm kịp cho nên quản gia Lưu chỉ có thể dùng tạm chiếc lớn này.
Ủy khuất cho em rồi.
Trầm Thiên Phong ôm lấy Lý Giai Kỳ từ phía sau, anh gác cằm lên vai cô thủ thỉ.
Vốn dĩ anh đặt một chiếc giường ở châu Âu nhưng vì thời gian quá gấp nên không kịp hoàn thành cho nên quản gia Lưu đã đặt tạm chiếc giường khổng lồ này từ trong nước, may mà vẫn kịp thời mang về vào ngày hôm nay.
Căn phòng này từ lúc xây dựng đã được để dành riêng cho vợ của anh nhưng bởi vì anh vẫn chưa kết hôn nên vẫn chưa có đồ dùng cần thiết.
Cũng chỉ là để ngủ, dù nằm dưới sàn thì cũng không sao.
Người nói vô tình người nghe hữu ý, Lý Giai Kỳ chỉ là thuận miệng nói ra nhưng vào tai Trầm Thiên Phong thì lại giống như cô đang nhắc về lần mà anh để cô ngủ dưới sàn nhà.
Nhớ lại bản thân mình lúc đó, anh chỉ hận không thể đánh cho mình một trận.
Lúc đó còn chưa hiểu rõ về em, còn tưởng em là người của đối thủ gài vào cho nên vẫn luôn phòng bị.
Hai lần ra tay với em cũng là muốn cảnh cáo em biết khó mà lui, nếu tôi thật sự muốn ra tay lấy mạng em thì sẽ không dùng lực yếu như vậy.
Lý Giai Kỳ quay người lại trợn mắt nhìn anh, trên khuôn mặt của anh hiện lên rõ ràng vẻ đắc ý giống như mình thật sự đã làm được một chuyện vô cùng có nhân tính vậy.
Nếu không phải là cô sức chịu đựng lớn mà là người khác thì e rằng với cái lực yếu của anh cũng đủ để họ nhận một vé du lịch địa phủ rồi.
Thấy Lý Giai Kỳ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Trầm Thiên Phong còn tưởng là cô đang cảm kích mình.
Anh ghé sát vào cô, mặt hai người chỉ cách nhau mấy xen ti mét mà thôi.
Muốn cảm ơn tôi sao? Vậy thì hôn tôi một cái.
Lý Giai Kỳ nghi ngờ có phải gần đây sự thông minh nhạy bén của Trầm Thiên Phong bị lỗi rồi, tại sao lại có những lúc cô cảm thấy anh giống như tên đầu gỗ.
Nằm mơ.
Lý Giai Kỳ tức giận nói.
Lý Giai Kỳ lại quay người sang nhưng bị Trầm Thiên Phong chặn lại: Nếu em ngại ngùng thì tôi sẽ giúp em.
Nói xong anh sáp tới ngậm lấy môi cô hôn thật sâu cho đến tận lúc Lý Giai Kỳ thiếu dưỡng khí mới bỏ cô ra.
Đừng có được nước lấn tới, anh