Cuộc sống làm dâu của Thiên Phi khổ trăm bề, và cái khổ ấy càng lúc càng nhiều hơn.
Đến khi Ngọc Thúy 3 tuổi, Thiên Phi vẫn chưa có tin vui trở lại.
Điều này càng khiến cho bà mẹ chồng quá quắt thêm nôn nóng, và miệng lưỡi bà ta càng lúc càng cay nghiệt , chê bai đủ thứ.
Sáng hôm nay, Thiên Phi vẫn phải dậy sớm như bình thường.
Nàng phải làm đủ việc buổi sáng như gánh nước, tưới rau buổi sáng.
Những công việc ấy đã là những công việc thường ngày rồi , khiến cho nàng đã dần quen với cực khổ.
Sau khi xong hết mọi chuyện, nàng còn phải vô nấu đồ ăn sáng cho gia đình chồng.
Mồ hôi vất vả chưa khô, bước vào nấu bữa sáng , xong xuôi dọn lên mời mẹ chồng cùng gia đình vào.
Bà mẹ chồng nhìn bàn cơm, xì một tiếng, bĩu môi nói.- "ngày nào cũng ăn sáng đạm bạc như vậy, làm sao mà ta sống được chứ ? Ngươi không còn món nào khác để nấu hay sao ? Thật bất tài vô dụng"Lời mắng nhiếc mỉa mai ấy khiến Thiên Phi cảm thấy uất ức.
Có muốn nấu đồ ăn cho thật ngon thì cũng phải có nguyên liệu , muốn nấu một con gà thì cũng phải có gà chứ? Gà không có thì sao mà nấu gà, nguyên liệu không có thì sao có thể nấu ăn sang.
Kiểu như không có tiền nhưng vẫn mua được nguyên liệu ấy hả? Làm gì có chuyện mọi thứ tự nhiên từ trên trời rơi xuống? Tất cả tiền bạc mẹ chồng giữ hết, nàng có muốn mua cũng đâu mua được đâu.
Mà mẹ chồng đưa chỉ từng đó tiền, quy định sáng sớm chỉ được mua những thứ đó, nấu những thứ đó thì làm sao có thể nấu ra một cái gì đó vượt ngoài khả năng đây ? Tuy ngang ngược như vậy, nhưng nàng không cãi được, bởi nàng mở miệng ra là bà ta sẽ lu loa um xùm ngay.
Thiên Phi im lặng nhẫn nhịn mọi chuyện.
Trong bữa sáng ,Thiên Phi đút cơm cho con ăn, sau đó phải dọn dẹp tất cả rồi lại tiếp tục ra ngoài làm việc nhà.
Công việc nhiều và bừa bộn đều một tay nàng quán xuyến.
Mẹ chồng và chồng nàng ăn xong thì đi chơi, còn nàng lại phải ra ngoài chẻ củi.
Lúc này có một người hàng xóm tới chơi , nhìn thấy Thiên Phi đang cặm cụi chẻ củi, bên cạnh là Ngọc Thúy đứng chơi.
Đây là cảnh người mẹ vừa trông con vừa chẻ củi ấy đã khiến người hàng xóm cảm mến.
Người hàng xóm ấy tấm tắc khen ngợi.- " Thiên Phi cô nương thật là một đứa con dâu siêng năng hiếu thảo , làm tất cả mọi việc trong nhà, thật là hiếm có"Khen chưa xong, bà mẹ chồng đã bĩu môi , cố ý nói to để cho Thiên Phi nghe thấy.
Bà lắc đầu chê bai.- " cái gì mà siêng năng chứ ? Đó là công việc phải làm.
Nhớ ngày xưa ta làm dâu cũng thế thôi, có mở mồm than vãn như vậy bao giờ đâu?"Người hàng xóm nghe vậy thoáng nhíu mày.
Người đó có nói Thiên Phi than thở cái gì đâu? Mà chỉ khen Thiên Phi tảo tần siêng năng thôi.
Tự nhiên bà mẹ chồng lại bịa ra chuyện than thở để mắng nhiếc Thiên Phi, chứ thực ra đứa con dâu ấy chưa từng than thở câu gì.
Nhưng dường như chưa dừng lại ở đó, bà ta lại nói tiếp .- "con dâu gả vô nhà này được chăm lo đầy đủ tử tế , không thiếu thứ gì.
Được làm con dâu của ta là sướng nhất thiên hạ, có ai sướng bằng nó không? Ta cưng chiều nó đủ thứ , muốn gì được nấy, còn đòi hỏi cái gì nữa?"Người hàng xóm nghe vậy lại nhíu mày lần nữa.
Tại sao bà mẹ chồng này lại có thể nói được những câu hoang tưởng như vậy.
Thiên Phi đã đòi hỏi cái gì đâu, mà Thiên Phi sướng chỗ nào chứ? Cái làng này ai nhìn vô cũng thấy Thiên Phi khổ đủ bề chứ có sướng gì, tại sao bà ta hoang tưởng nghĩ ra những chuyện hoang đường mà nói như vậy? Bà ta nói dối không chớp mắt , hay là bà ta thật sự đã bị hoang tưởng ? Người hàng xóm cảm thấy không hợp , liền đứng dậy cáo từ nói.- " thôi được rồi , Huyền lão phu nhân.
Ta phải về đây"Nói xong quay lưng đi mất.
Bà mẹ chồng nghe một từ "Huyền lão phu nhân" thì cảm thấy rất không hài lòng , nhăn nhó khó chịu.
Bà cho rằng mình còn trẻ , phải gọi là Huyền phu nhân, còn Thiên Phi gọi là Huyền thiếu phu nhân mới đúng.
Bây giờ cưới Thiên Phi về làm dâu, tự nhiên mình thành lão rồi sao? Bà lại ấm ức, không chịu được liền ra ngoài trút giận với Thiên Phi.
Thiên Phi đang chẻ củi vất vả , công việc chưa xong bà đã ra tìm cớ sinh sự.
Mụ ngó dọc ngó xuôi, không thấy được điểm nào để chê bai, bà mới nhìn lại về cách ăn mặc của con dâu mà lớn tiếng mắng .- "ngươi đó, vào nhà này ta sắm sửa đủ thứ, có thiếu gì đâu ? Tại sao ngươi cứ ăn mặc xuề xòa như một con ở thế này, khiến người ta nhìn vô hiểu lầm ta bạc đãi ngươi ? Hay là ngươi cố tình như vậy để vu vấy tiếng xấu cho ta?"Thiên Phi khựng người lại , cảm thấy ức chế.
Nàng ăn mặc xuề xề như con ở bởi vì nàng chẳng có đồ đẹp mà mặc, bao nhiêu tiền bạc của nàng bị mẹ chồng lấy hết rồi.
Nàng quanh năm suốt tháng lo toàn bộ công việc trong nhà, làm gì có khả năng mua cho mình một bộ đồ đẹp đâu.
Lại nói chuyện cả ngày làm những công việc trong nhà như vậy đã hết thời gian, có đi ra ngoài đâu mà mặc đồ đẹp.
Nàng vẫn im lặng, tiếp tục chẻ củi.
Bà mẹ chồng lúc này lại múa mỏ.- " nói ngươi ,cái mặt ngươi vênh váo ra như vậy thật là mặt dày.
Thứ con dâu gì đâu không ý không tứ.
Ngươi gả vào nhà ta đến nay đã được 4 năm rồi.
Những ngày sinh thần của ta, ngươi thậm chí còn chả biết mua quà tặng ta lấy một lần.
Lòng hiếu thảo của ngươi để đâu?"Thiên Phi lại thoáng khựng người lại, kìm nén tức giận.
Toàn bộ tiền bạc của nàng bị mẹ chồng giữ hết, mỗi lần đi chợ mẹ chồng chỉ đưa cho đúng số tiền ấy, phải đi mua căn từng chút một, bị tính từng li từng tí.
Nàng làm gì có đồng nào trong người mà mua quà tặng mẹ chứ? những chuyện nói ra nghe thật ngứa tai.
Trong cuộc sống này, đôi khi chúng ta nghe được những câu nói của những kẻ không ra gì, mà từng câu từng chữ nói ra đều cảm thấy