Thiên Phi bị tát một cái đau điếng, loạng choạng lui về, mà Ngọc Thúy thấy mẹ mình đánh thì gào khóc.- " mẹ ơi...!hu hu hu...!mẹ ơi."Tiếng khóc thảm thiết của đứa trẻ ba tuổi, Ngọc Thúy chạy tới ôm chân mẹ, hướng ánh mắt ướt đẫm lệ về phía hai người kia mà cầu xin.- " oa oa oa...!xin ba đừng đánh mẹ của con"Tiếng khóc của đứa trẻ ngây thơ phải chứng kiến những chuyện mà nó không nên chứng kiến khiến ai nấy nhìn vào cũng đau lòng.
Thiên Phi trấn tỉnh, nàng nhẹ vuốt mái tóc của Ngọc Thúy mà dỗ dành.- " con ơi, không sao đâu.
Không có chuyện gì đâu, đừng có sợ "Nói đoạn nàng quay sang trừng mắt nhìn lại người chồng tệ hại ấy , nhếch mép cười nhạt.- " Ha Ha Ha...!ngươi đánh ta? Thằng nhóc con không chịu lớn.
Ngươi nếu cảm thấy ta là gánh nặng của cái nhà này, cảm thấy ta không xứng đáng với nhà ngươi? Vậy thì ngươi viết đơn bỏ vợ đi, chúng ta đường ai nấy đi, không còn liên hệ gì với nhau nữa.
À mà của hồi môn mà mẹ ngươi giữ của ta cũng nên trả lại cho ta luôn"Hai mẹ con nghe vậy thì "hự" lên một tiếng.
Bọn chúng chẳng tiếc rẻ gì người vợ kia, người con dâu kia, mà chúng tiếc vàng bạc hồi môn của người phụ nữ ấy.
Dù tiếc của, thế nhưng bọn này vẫn còn hoang tưởng.
Huyền Bình bước lên hất hàm nói.- " ngươi sống trong gia đình ta, được gia đình ta bảo bọc chăm nuôi mà không biết ơn, lại đòi ly hôn? Ngươi thử nghĩ xem nếu ly hôn rồi, rời khỏi cái nhà của ta rồi , ngươi liệu có thể tự sống nổi không?"Thiên Phi nghe vậy thì "hở" một tiếng, khuôn mặt ngơ ngác.
Vậy ra bao năm nay bọn chúng nghĩ rằng nàng là kẻ ăn bám trong cái nhà này, rằng nếu rời cái nhà này là nàng sẽ chết đói ư? Đúng là khi người ta nói những câu ngu dốt quá độ , người nghe bị sốc mà đứng hình không trả lời được.
Thiên Phi trong một thoáng ngơ ngác, nàng bật cười điên dại.- " ha ha ha...!vậy ra ngươi nghĩ ta sống nương nhờ trong cái nhà của ngươi như một kẻ ăn bám à? Được rồi , nếu như ta đã là kẻ ăn bám, vậy thì ngươi cứ viết đơn ly hôn đi.
Viết rồi ta sẽ rời khỏi cái nhà này, lúc ấy xem ta có sống nổi hay không?"Thiên Phi nhếch mép cười , tỏ ra khinh bỉ lắm.
Nàng từ 13 tuổi đã rời nhà đi sống một mình trên trấn, giả nam theo học nghề y.
Đến năm 23 tuổi đã có được một y quán riêng, tự sống bằng nghề y của mình.
Nàng chưa ngửa tay xin ai bất cứ thứ gì, vậy mà cái tên đần độn trước mặt lại nói cứ như nàng đang ăn bám nhà hắn vậy.
Nàng càng lúc càng tức giận, muốn được tự do khỏi hắn.
Mẹ con họ Huyền kia thì không nhìn nhận vấn đề như vậy, vẫn ảo tưởng cho rằng vị thế của bọn chúng là kẻ ban ơn.
Tên Huyền Bình thấy Thiên Phi đòi ly hôn, cảm thấy có chút tiếc nuối một mỹ nữ xinh đẹp , và cũng tiếc nuối một nô lệ siêng năng.
Hắn hất hàm hỏi.- " ly hôn thì dễ thôi , nhưng có vẻ ngươi không được thông minh cho lắm.
Ngươi thử nghĩ xem, năm nay ngươi 27 tuổi, lại có đứa con 3 tuổi như vậy.
Thêm việc ngươi là người đàn bà của bổn công tử mấy năm nay, bây giờ ngươi ra đường còn có thằng nào thèm đụng đến ngươi? Còn có ai để mắt tới ngươi không? Ngươi chỉ có thể của ta ,ta chơi ngươi nát rồi, không ai thèm để ý đến ngươi nữa đâu.
Ngươi có bỏ ta thì chỉ có thể sống một mình, cũng chẳng thể đến được với một người đàn ông nào khác"Thiên Phi nghe vậy tức trợn mắt, nàng đôi bàn tay run run chỉ vô mặt Huyền Bình mà nói.- " thằng nhóc suốt ngày ôm chân mẹ kia.
Ta ly hôn với ngươi rồi ta cũng chẳng cần phải cưới một người đàn ông nào cả.
Ta tự sống bằng đôi bàn tay của ta, ta tự làm ta tự ăn, không cần phải dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào cả ,ngươi bây giờ có chịu viết giấy bỏ vợ hay không? Nói một câu thôi"Trước sự phản kháng đấy, hai mẹ con nhà kia thật sự ngơ ngác.
Đứa con dâu ngoan hiền nói gì nghe nấy bây giờ lại dám to gan phản kháng lại như vậy sao? Bà mẹ bước lên trước, chỉ mặt con dâu mà mắng.- " cái loại như ngươi vừa già vừa không biết điều, lại không còn khả năng sinh nở mà cũng dám mở miệng cự lại ư? Dám mở miệng đòi ly hôn ư ? Ta nói cho ngươi biết , thứ người như ngươi bỏ ra ngoài không ai thèm để ý đâu.
Ngươi sẽ chết già một mình.
Ta là một người nhân ái bao dung độ lượng, nếu bây giờ quỳ xuống xin lỗi ta thì ta còn tha cho một con đường mà ở lại cái nhà này hưởng phúc "Hưởng phúc? Bà ta mới nói là ở lại cái nhà này hưởng phúc? Thiên Phi nghe vậy thì bật cười.- " hưởng phúc ư ?Phúc chỗ nào? Trước giờ ta chả thấy được chút nào gọi là phúc cả "Nàng nhìn bà ta , đôi môi nhỏ xinh đẹp của nàng nở một nụ cười khinh bỉ.- " Huyền phu nhân, bà đừng nói nhảm nhí nữa, ta nghe không lọt lỗ tai"Mẹ con họ Huyền nghe từ "Huyền phu nhân" thì giật mình, Thiên Phi đã không còn gọi bà là trượng mẫu nữa.
Nàng lại mỉm cười, nụ cười chất chứa cay đắng và khinh khi nói.- " bà cứ một hai nói ta tịt, ta không thể sinh nở được.
Sao bà không nhìn lại thằng con vô dụng của bà đi ? Tại sao bà không nghĩ rằng nó mới là vấn đề, nó mới là đứa bị tịt, mà cứ đổ hết mọi chuyện lên đầu ta? Chung quy các ngươi thấy ta làm dâu xa nhà, không ai bảo vệ, mẹ con liên thủ bắt nạt ta thôi chứ có tốt đẹp gì đâu."Người ta có "câu con giun xéo lắm cũng phải quằn", xem ra Thiên Phi đã quằn thật rồi.
Nhưng quằn quá thì cũng không ổn.
Huyền Bình và mẹ chồng lúc này nghe vậy thì tức giận vô cùng.
Thiên Phi mới chê con bà ta là bị tịt, khiến bà ta tức muốn hộc máu.
Còn Huyền Bình bị chê khả năng thụ thai của mình , cũng là chê cái bản lĩnh đàn ông ấy thì tức giận không kém.
Hai mẹ con nhà