Cũng đến ngày Từ Noãn phải đi công tác.
Cô đang kiểm tra lại hành lý của mình thì Nhiếp Thần từ sau đi tới ôm khư khư lấy cô
“Đừng nghịch nữa, để em kiểm tra đồ”
“Không cần lo.
Anh đã chuẩn bị kỹ rồi”
“Thật chứ? Băng vệ sinh ở đâu?” Từ Noãn quay người lại đối mặt với anh
“Em vẫn chưa đến kì nhưng dự phòng thì nó ở vali đỏ ở ngăn kéo”
Từ Noãn không nghĩ anh vậy mà nhớ rõ chu kì của cô.
“Các loại đồ sạc, kem dưỡng, túi trang điểm,…..”
“Đều ở vali đỏ cả thẩy.
Bà xã những thứ của em cần anh chắc chắn không thiếu”
“Chà ra dáng ông chồng quốc dân quá ta.
Cảm ơn anh nhé”
“Chính anh là ông chồng quốc dân rồi còn cần gì ra dáng.
Thấy anh giỏi thì thưởng đi”
“Gian thương.
Từ cuối tuần trước đến giờ anh đã lấy cả vốn lẫn lãi.
Đòi hỏi cao em sẽ không lấy mối này nữa” Từ Noãn vỗ vỗ lên mặt của anh cười nói
“Em dám?”
“Em sẽ qua mách ông nội anh khi dễ em.
Xem lúc đó anh bị ông dùng roi tét cho sưng cả người”
“Hai người được lắm dám hợp sức ức hiếp tấm thân nhỏ bé của anh”
Bạch Nhiếp Thần tuy vẫn có chút hận ông nội mình.
Nhưng khi Từ Noãn nói anh rất vui, cô có phải cũng đã công nhận gia đình này.
Anh dùng ánh mắt có biết bao sủng nịnh nhìn cô.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thật buồn cười.
Bạch gia nổi tiếng biết bao thiên kim tiểu thư đều muốn được gả vào.
Nhưng lại có một cô gái nhỏ gả vào lại muốn chạy trốn.
“Được rồi sắp đến giờ rồi.
Anh đưa em đến công ty”
“Nhiếp Thần nay anh lạ thế? Không đòi đi theo nữa sao?”
Tên này vài ngày trước đều như đuôi nhỏ bám theo đòi phải theo cô tới nơi công tác nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn đến đáng ngờ.
“Em có cho không?”
“Bã xã đại nhân nói sao thì như vậy anh nào dám cãi.
Chọc giận rồi thì anh lấy tiền đâu để tiểu vặt, ăn chơi”
Điều khiến Nhiếp Thần vẫn luôn canh cánh trong lòng đó là Từ Noãn không giới hạn anh làm gì cả.
Không phải mọi phụ nữ đều ghét chồng mình đi chơi đêm hay đến mấy nơi truỵ lạc hay sao?
Mỗi lần anh đi Từ Noãn chỉ nói “Uống rượu không được lái xe” không còn câu nào khác như “có gái không”, “cấm anh ôm ấp cô nào” chẳng hạn.
Tại sao cô không ghen? Tại sao không cấm anh ở nhà?
Mà Quách Từ Noãn nhìn anh cô lại tức cười.
Đường đường là thiếu gia mà lại sợ vợ không cho tiền tiêu vặt.
“Biết dị là tốt.
Cái khuôn mặt này cũng đâu khó kiếm tiền.
Không chừng nếu sa cơ thất thế tìm được phú bà lại có thể kiếm không ít a”
Bạch Nhiếp Thần không để ý việc cô ví mình như trai bao.
Anh vùi đầu vào hỏm cổ cô hít hà hương thơm quen thuộc kia.
“Không phải bây giờ đang như vậy sao? Em cũng đang bao nuôi anh còn gì”
“Được rồi mau đi thôi.
Em sẽ lỡ chuyến tàu mất” Từ Noãn xoa xoa lên mái tóc đen kia.
Lái xe đưa Từ Noãn đến công ty rồi anh cũng rời đi.
Cô phải đến công ty báo danh rồi mới cùng các đồng nghiệp khác được xe công ty đưa đi.
Tại sân ga Từ Noãn cùng Minh Tử đang chờ tàu đến.
Khu vực phía tây cô đi hiện không thể ngồi máy bay.
Chỉ có thể ngồi tàu đến.
“Từ Noãn em ngồi ghế bao nhiêu?” Minh Tử cầm vé trên tay hỏi cô
“Ghế 1A, toa 9.
Còn anh thì sao?”
“Ghế 1B, toa 11” Minh Tử thật hận người mua vé.
Hiếm có dịp vậy mà”
“Thật buồn rồi”
“Không sa…” Minh Tử tưởng Từ Noãn buồn khi không ngồi cùng nhau.
Anh định nói sẽ xin đổi chỗ nhưng chưa kịp thì Từ Noãn lại nói.
“Em đem rất nhiều đồ ăn vặt.
Anh ngồi xa như vậy thì sẽ không ăn được hết tất cả các món em đem rồi.
Em chỉ có thể cho anh vài món” Từ Noãn ngây thơ móc ra vài túi bánh đưa anh.
Còn nói thêm
“Cái này chỉ đủ cho hai chúng ta trong những ngày tác chiến phía Tây.
Anh nếu có thể đừng cho ai cả nha”
Minh Tử vừa buồn nhưng nhìn khuôn mặt lém