Trong khu rừng trúc, Thích Tử Sa lặng lẽ tập luyện các thế động công mà sư phụ đã dạy nhưng lực ra đòn trước sau vẫn chẳng mạnh lên bao nhiêu, dường như y không thể nào hòa hợp cùng luồng tiên khí đó, không thể nào vận dụng hết được toàn bộ khí lực chảy trong kinh mạch khắp cơ thể, càng cố gắng lại càng khiến y hít thở không thông.
Tức giận tiểu yêu vung kiếm chặt xuống hàng loạt trúc xanh ngã rạp tức thì, vừa lúc này một tiếng nói cười vang lên nghe ra chính là một nữ nhân có chất giọng vô cùng trong trẻo.
"Xem kìa, tức giận mần chi a ha."
Tử Sa quay phắt lại phía sau, đập vào tầm mắt y là mĩ nữ tuyệt sắc dung mạo chim sa cá lặn, so với hai vị cô cô thì chính là tám mười.
Có điều trái ngược với nét đẹp thiên tiên băng khiết của hai vị hoàng cô cô ấy nét đẹp này tràn đầy dục vọng lẫn tà mị.
Tử Sa vội dịch lùi ra sau hai bước đề phòng, thanh kiếm trên tay bất ngờ hướng nàng ta, ánh mắt đầy ác cảm.
"Ngươi là ai, lão tử chưa từng gặp ngươi?"
"Ha, ta là ai không quan trọng.
Quan trọng là ngươi đã ở đây khổ công mấy ngày trời cuối cùng cũng chẳng thâu được ích lợi gì, ngươi có biết tại sao không?"
Đường chân mày Tử Sa nhíu lại, nàng ta đã liền đó tiếp lời.
"Ngươi vốn dĩ là yêu, không phải người.
Loài yêu có con đường tu luyện riêng, tiên khí kia quá thuần khiết làm sao dung nhập được với cơ thể tràn đầy tà tính như ngươi chứ?"
Nữ nhân xa lạ nói quá đúng tâm ý mình.
Tử Sa đáy mắt chẳng giấu nổi hoang mang:
"Ngươi làm sao biết thân phận của ta, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Thỏ tinh, không vội.
Thật ra muốn giải phong chế không hề khó, chỉ cần lấy đi luồng tiên khí thanh khiết kia ra là xong.
Bổn cô nương ta chịu thiệt một chút làm giúp ngươi nha?"
"Gì chứ, ngươi có thể giúp ta sao?"
"Phải, ta có thể.
Tin ta thì mau ngồi xuống, ta vận công hút tiên khí kia ra giúp ngươi."
Miệng nói nữ nhân xinh đẹp nở nụ cười hiền hòa chậm tiến đến.
Thích Tử Sa vì quá gấp lòng muốn gỡ bỏ tiên khí cứ thế để yên cho nàng ta đến gần, nhưng khi vừa chạm vào bàn tay của y, từ đóa sen hồng ẩn dưới lớp áo một luồng tiên lực cực mạnh tỏa ánh hào quang đánh nàng văng ra tắp lự.
"Ối, đó là gì?"
Nữ nhân kinh hãi ngước nhìn đóa sen hồng dưới cổ tay thiếu niên khả ái, nàng vội vã lấy vạt áo che mặt lại, toàn thân run lên từng hồi.
"Này tiểu cô nương, ngươi có sao không?" Tử Sa nhớm chân muốn bước tới.
"Ối, ngươi đừng bước qua đây nha."
Nữ nhân xinh đẹp hoảng sợ vô cùng vội vã lếch ra sau một chút rồi cứ thế tan biến mất dạng chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tử Sa ngỡ ngàng gọi khắp cánh rừng.
"Khoan đã tiểu cô nương, ngươi đừng đi, ngươi chưa giải phong chế giúp ta mà?"
(Chuyển cảnh)
Bên ngoài rìa cánh rừng trúc, vị tiểu cô nương lúc nãy đang đứng bên cạnh Thử Hạ, nàng run sợ cầm cập.
Chẳng phải ai xa lạ nàng chính là tiểu sư muội của hắn.
"Đại sư huynh, muội không đến gần con tiểu yêu đó được, trên người nó có ấn kí truyền thừa của bổn giáo."
Thử Hạ trợn trắng mắt với lời nói đó.
Ấn kí truyền thừa uy lực vô hạn, này cũng có thể trao sao, Bạch Vương Thượng tiên ngươi điên rồi.
Ta thật hận người sư phụ là ngươi.
Hết lần này tới lần khác làm tan nát trái tim ta.
Trong khu rừng chết về tới yên đô thậm chí là Trúc Lâm Phong ngươi hủy đi trong sạch cả đời chỉ vì nó.
Con mắt nào ngươi nhìn thấy nó tốt hơn ta, tốt hơn huynh muội nhà Hoàng Diệp.
Sư phụ đáng kính, nếu mắt ngươi đã có tầm nhìn kém tới vậy, cũng không cần phải giữ lại mà làm gì.
Nghiến răng nén hận, Thử Hạ đã sớm quen với sự lạnh nhạt của sư phụ dành cho mình từ nhiều năm về trước, sức nhẫn nhịn của hắn cũng nâng lên cao dần, hắn sẽ không nóng vội như gã pháp sư kia, đánh mất đi những gì bao năm qua mình khổ công gầy dựng.
"Muội muội à, pháp sư phái chúng ta đến đây giết người mà lại không thể tiếp cận người muốn giết, bọn sát thủ bên ngày lại không thể vào kết giới, giờ muội có kế sách gì không?"
"Đại sư huynh huynh quên mất một điều ấn kí ấy dùng để xua đuổi tà ma tinh linh nhưng với người bình thường thì vô dụng nha.
Chúng ta không tiếp cận nó được nhưng bọn sát thủ thì có thể."
"Tiểu sư muội chẳng lẽ muốn..."
"Phải, muội muốn dùng bọn sát thủ giết nó.
Theo như huynh thấy đó Thượng tiên đem ấn kí trao cho nó, uy lực vì thế suy giảm đi rất nhiều chả trách huynh muội chúng ta có thể tìm ra nơi chí yếu một cách dễ dàng mà len vào kết giới.
Với tình hình này tại sao chúng ta không lợi dụng đêm xuống nhờ âm lực của đoàn ma binh hỗ trợ chúng ta mở kết giới cho bọn sát thủ xông vào trong trực tiếp giết quách nó đi là xong."
Thử Hạ lắc đầu thở ra một hơi.
"Sư muội mấy bữa nay về ngưng sương động nên có phần không biết.
Pháp sư gã ta đã dùng tới bọn chúng để mở kết giới giữa đêm khuya muốn diệt trừ con tiểu yêu đó nhưng mấy lần đều thất bại còn bị phản phệ chuốc thương không ít.
Chỉ bởi vì bên cạnh nó có sư phụ bảo vệ."
"Vậy thì liền dùng thứ đó đi.
Chẳng phải huynh nói Thượng tiên cùng con tiểu yêu đó đã giao hoan ngày đêm bên nhau không rời, vậy chỉ cần dùng thứ đó sẽ dễ dàng áp chế cả hai người họ."
"Không được.
Đêm qua pháp sư đã dùng tới kết quả sư phụ liều mạng xông ra hao tổn tiên lực hóa giải thi âm thuật.
Hắn rõ ràng vì bảo vệ cho con tiểu yêu đó mà không cần mạng.
Muội không hiểu cảm giác khi thấy người mình yêu bán mạng vì kẻ khác nó tồi tệ thế nào đâu."
Vị muội kia trầm mặt xuống, nàng ta có thể không hiểu sao.
Chẳng phải trước mắt nàng cũng có một người đang đối xử với nàng như thế hay sao.
"Đại sư huynh à, nếu cả huynh cùng gã pháp sư đó đều không muốn Thượng tiên mất mạng vậy thì dùng tới cách này đi.
Muội có cách giúp huynh mang xác nó về phục mệnh với pháp sư mà Thượng tiên không mảy may tổn hại một cọng tóc nào."
"Là thế này...thế này..." Nàng ghé sát tai Thử Hạ, hai huynh muội xầm xì to nhỏ.
* * **
Hương Vân cốc buổi chiều, mặt trời khuất sau dãy núi xa xa mờ ảo.
Tiểu yêu thất thỉu bước qua chiếc cầu mây hướng vào khuôn sân, trái bếp bên hông nhà một cột khói trắng bốc lên cao.
Y nhìn thấy bóng dáng của sư phụ bên bếp lửa, gương mặt rất nhanh vụt tươi tắn hẳn lên, quên hết muộn phiền ban nãy trong rừng trúc.
Tiểu yêu nhoẻn miệng cười bước nhanh vào nhà bếp đến bên Dạ Xuyên, từ phía sau vòng tay qua hõm eo ôm lấy hắn, vùi mặt vào tấm lưng hắn cọ loạn.
"Sư phụ, ngươi hôm nay cho ta ăn gì?"
Dạ Xuyên mỉm cười, tay vẫn đảo đồ ăn trên bếp, vô cùng thành thục.
"Hôm nay có salad củ cải dưa, củ cải muối trộn cà rốt, súp củ cải, hạt sen, củ cải xào nấm hương mì sợi, rau củ kho đậu ki, củ cải kho tương."
Đỉnh đầu tiểu yêu mồ hôi âm thầm nhỏ giọt.
"Sư phụ ngươi ngày nào cũng làm nhiều món đến vậy, lại toàn món ta thích ăn.
Ngươi xem hôm nay ta đã bị ngươi nuôi đến thành heo luôn rồi."
"Thành heo càng tốt, không ai để ý đến Sa nhi của ta!" Đúng vậy, Dạ Xuyên thật lòng chỉ muốn thế.
Tiểu yêu ê a cười khổ.
"Sư phụ, ta chỉ có mình ngươi nha.
Ngược lại là ngươi có rất nhiều người để ý, khiến ta ngày ngày thấp thỏm như ngồi trên lửa bỏng."
Sự thật là vậy.
Sư phụ phát ghen, đồ nhi còn ghen hơn cả sư phụ.
Hai người họ có phải hằng ngày ăn giấm chua của nhau mà sống hay không.
Lãnh Dạ Xuyên cảm giác thỏa mãn xoay người lại vươn tay vén tóc rũ trước trán đồ nhi sang một bên, muốn âu yếm dỗ dành kẻ đang phát hờn cơ mà đường chân mày hắn bỗng nhíu chặt lại.
Hắn ngửi thấy mùi bất thường.
"Sa nhi con vừa mới đi đâu về trên người có mùi lạ.
Mau nói ta biết?"
Ể, sư phụ ngươi có phải cẩu con đâu mà đánh hơi nhạy tới vậy, ta đã đứng lại rừng một lúc lâu mới về mà ngươi cũng có thể nhận ra.
Thật là...
Khóe môi giật giật tiểu yêu khựng một chút rồi rất nhanh nở nụ cười khỏa lấp.
"Ha sư phụ, ta ra cánh rừng trúc luyện kiếm có lẽ vận động mạnh nên mồ hôi ra nhiều quá, là mùi mồ hôi, thật khó ngửi phải không, ta đi tắm nha."
"Ừm, con đi đi." Lãnh Dạ Xuyên nhẹ gật đầu, đồ nhi đã lảng tránh hắn cũng chẳng gạng hỏi tới cùng.
Tiểu yêu buông tay ra khỏi bờ vai Dạ Xuyên cất bước về ngõ sau nhà, lắng nghe tiếng nước rào rào, mi mục hắn khẽ động.
Hắn thừa biết đồ nhi vừa mới tiếp xúc với loại người nào.
"Tử Sa, ta phải làm sao để tốt cho ngươi, giờ ta giải phong chế đại sư huynh chắc chắn sẽ hại ngươi một lần nữa.
Ngươi có hiểu cho nỗi khổ của ta không?"
(Chuyển cảnh)
Lát sau, ngồi xuống bàn ăn đối diện cùng Dạ Xuyên.
Tiểu yêu trưng ra nụ cười tươi rói.
"Sư phụ, thật ngon quá chúng ta mau ăn.
Tử Sa đói meo rồi."
Nhìn mái tóc ướt nước của đồ nhi đang nhỏ giọt, Dạ Xuyên đứng dậy lấy đến một cái khăn dịu dàng lau qua lau lại cho y.
"Sa nhi, dặn con bao lần tắm xong phải lau khô, con đây là muốn sinh bệnh?"
"Ơ sư phụ, ta lại quên, thói quen vẫn là khó bỏ.
Ta lần sau ghi nhớ a ngươi đừng giận."
Khóe miệng Dạ Xuyên cong lên, một nụ hôn đặt lên chóp đầu y.
"Sa nhi của ta ngoan vậy làm sao giận được."
Dạ Xuyên ngồi xuống phía đối diện, gắp thức ăn bỏ vào bát cơm y.
"Sa nhi, củ cải con thích nhất, mau ăn."
Kể từ khi cả hai xác định mối quan hệ.
Sư phụ ngày càng cưng chiều y, ngày nào cũng chăm sóc như vậy đó.
Tiểu yêu nhận sủng hai gò má phiếm hồng, bàn tay cầm đũa run rẩy mất kiểm soát.
Đang ngồi ăn chẳng lẽ y đè hắn ra bàn mà làm luôn chứ.
Thật muốn...
Nghĩ