"Tử Tinh. . . . . ."
Âm thanh của lão Tôn truyền vào. Chân của lão vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy một màn kỳ quái kia ở trên giường.
Quan Thần đè nặng lên người Trần Tử Tinh, tư thế một lời khó nói hết, ôi ôi ôi, lão Tôn dừng một chút, mặt của Trần Tử Tinh ngay lập tức đỏ lên, một phát đẩy Quan Thần ra.
Cậu dùng hết sức lực bú sữ mẹ mà đẩy, Quan Thần cũng bị cậu đẩy cho lăn xuống, nhìn cái kiểu này lại càng giống với giấu đầu lòi đuôi.
"Lão, lão sư." Trần Tử Tinh nói.
Lão Tôn thản nhiên bước đến, chắp tay sau đít tủm tỉm cười: "Hai cậu tình cảm tốt thật nha."
Quan Thần ngại ngùng gãi gãi má, lão Tôn lấy một cái ghế lại ngồi xuống, hỏi, "Thân thể thế nào rồi?"
Trần Tử Tinh hoàn hồn lại mới chậm dãi ý thức được bản thân vừa rồi hoàn toàn là chuyện bé xé ra to, cậu ngồi xuống nói, "Tốt hơn nhiều rồi." Cậu dừng một chút, nói, ". . . . . . Xin lỗi lão sư. Em đã làm lỡ mất chuyện lớn."
Quan Thần cũng không nói cho lão Tôn nguyên nhân cậu bị ốm, nhưng Trần Tử Tinh cũng không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra liền nói hết cho lão Tôn nghe.
Lão Tôn vỗ vỗ bả vai của cậu nói, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, vấn đề nhỏ, thân thể không sao là tốt rồi. Nhưng đây cũng coi như là ngã một lần, nhớ kỹ không thể để ngã lần thứ hai."
Trần Tử Tinh ngoan ngoãn nói vâng, hơi dừng một chút, nói, "Bọn họ. . . . . . Cuộc thi đã bắt đầu rồi đúng không?"
"Ừ." Lão Tôn đứng lên, "Buổi trưa quay về hẳn là có thể kịp tiết thứ hai, không sao, đừng nghĩ quá nhiều. Nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lão Tôn còn có việc bận, đến đây an ủi một chút liền đi ra ngoài, chờ cho lão vừa đi phòng y tế chỉ còn lại Trần Tử Tinh và Quan Thần.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Xấu hổ. Không thể giải thích cũng không biết nên nói gì mới được.
"Nhìn tôi làm gì?" Quan Thần đột nhiên nở nụ cười, cánh tay khoát lên trên đầu gối nhìn sang, chọn chọn mi trêu đùa Trần Tử Tinh, "Tiếp tục?"
Tiếp tục cái gì căn bản không cần phải nói.
Trần Tử Tinh nâng chân đá Quan Thần một cái không nhẹ không nặng, "Tiếp tục em gái cậu, cút."
Không khí dịu đi một chút, Quan Thần duỗi cái thắt lưng lười biếng một cái rồi xuống giường, đứng lên liền vươn tay xoa đầu Trần Tử Tinh, "Có thể xuống giường được không a Tinh ca?"
—— Hừ | kiêu kích trắng trợn.
"Cậu nói xem Tinh ca có thể hay không?"
Nói đùa à, Tinh ca là ai! Trần Tử Tinh làm một động tác như cá chép lật mình ngồi dậy, xuống giường, chỉnh lại đồng phục trường sau đó cho hắn một ánh mắt "Cậu nói xem tôi được không".
Sau đó lại ngồi xuống.
Quan Thần bị cậu đùa cho nở nụ cười, lấy mũi chân nhẹ nhàng đá đá giày của Trần Tử Tinh, nói, "Làm sao vậy Tinh ca? Bây giờ lại không được?"
Trần Tử Tinh dựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn sang, "Nam nhân không thể nói không được." Cậu vỗ vỗ lên một nửa giường còn lại ý bảo Quan Thần lại đây. Quan Thần vội vàng lăn đến, Trần Tử Tinh nhíu nhíu mày với hắn ý bảo nhìn điều hòa trước mặt.
"Cậu có ngu không, điều hòa ở KTX bị hỏng rồi."
Quan Thần vui vẻ nói, "Không đi học à?"
Trần Tử Tinh đột nhiên che trán, "Ôi ôi. . . . . . Tôi hình như vẫn còn hơi đau đầu. Đi không được ."
"Ha ha ha ha." Quan Thần nói, "Diễn xuất rất tốt nha Tinh ca."
"Thế cái kia thì thế nào?" Trần Tử Tinh khoanh tay nhìn Quan Thần, "Có mang điện thoại dự phòng đến không?"
"Mang theo rồi." Quan Thần gật gật đầu, từ trong túi áo lấy ra một cái điện thoại, "Sao vậy, muốn chơi à?"
Trần Tử Tinh chỉ chỉ mật mã wifi trên trường, bỗng nhiên đến gần bên tai hắn cố làm ra vẻ huyền bí nói, "Lại gần đây một chút."
Quan Thần liền sáp lại, "Hửm?"
Trần Tử Tinh ghé vào tai hắn thần thần bí bí nói, "Xem phim."
Quan Thần, ". . . . . ."
Loại tình tiết này cảm giác giống như đã từng gặp ở đâu rồi.
Trần Tử Tinh dùng khuỷu tay đụng đụng hắn.
"Xem xem xem!" Quan Thần nói xong liền lấy điện thoại đưa cho cậu."Trời đất bao la Tinh ca lớn nhất, Tinh ca nói gì chính là cái đó."
Di động trực tiếp được quăng lại đây, Trần Tử Tinh một phát bắt được, cũng không khách khí liền mở ra một bộ phim, "Lắm lời."
Xem hết một bộ phim thì cũng gần đến giờ tan học. Không lâu sau, bên ngoài phòng y tế đã chuyền đến âm thanh lao nhao, Mập Mạp và Châu Biên vừa ríu rít nói chuyện vừa bước vào, Trần Tử Tinh vừa nhìn thấy bọn họ liền nhỏ giọng rống lên.
"Nói nhỏ một chút!" Trần Tử Tinh nói.
"Làm sao vậy làm sao vậy? Cậu đến tháng à ? Sao lại bốc hỏa như vậy. . . . . ." Châu Biên đẩy rèm cửa bước vào, âm thanh cũng nhở hơn một chút, cậu ta đem cơm trưa đặt lên bàn, "Kháo, hai cậu cũng quá thân mật đi."
Lúc bộ phim mới chiếu được một nửa thì Quan Thần đã ngủ, ngã vào trên vai của Trần Tử Tinh mà ngủ say, cũng không bị ồn mà tỉnh lại.
Trần Tử Tinh vẫn duy trì tư thế bán nằm xem phim.
"Kéo rèm lại cho tôi." Trần Tử Tinh nói.
Mập Mạp liền kéo rèm lại.
Mập Mạp nói, "Lão lục ở cùng cậu từ sáng đến giờ?"
Trần Tử Tinh tạm dừng bộ phim lại, cậu lấy tai nghe ở trên tai xuống, gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Quan Thần, im lặng.
"Ừ." Trần Tử Tinh nói xong quay đầu, nhìn thấy cơm trưa liền cười, "Hai cậu tri kỷ như vậy?"
"Nói gì thì nói." Mập Mạp nói, "Mập ca tôi có khi nào mà không tri kỷ. Nhưng mà bên trong thùng rác kia là lão lục mua cho cậu à?"
Trần Tử Tinh gật gật đầu.
Châu Biên cười nói, "Giờ cơm đã qua lâu rồi, căn tin không có cháo, chậc chậc lão lục còn chạy tận ra bên ngoài mua cho cậu, cậu ta đối với cậu thật tốt."
Mập Mạp đập một cái vào ót của cậu ta, "Đáng khinh."
"Cậu con mẹ nó nói ai đáng kinh!"
Châu Biên nhất thời bùng nổ, hai người lại bắt đầu nháo, Trần Tử Tinh sợ làm ồn đến Quan Thần, một cước trực tiếp đạp hai tên này ra ngoài, cả ngày chẳng làm được việc gì cả.
Trần Tử Tinh khóa cửa lại, xoay người đi đến bên giường mở túi cơm ra, chuyển cái ghế nhựa lại, vỗ vỗ Quan Thần hai cái.
Trần Tử Tinh nói, "Ăn cơm ."
Ở bên ngoài cửa Mập Mạp đang ngồi xổm nghe lén.
Châu Biên đứng ở phía trước cậu ta, tay nhét trong túi quần vẻ mặt ghét bỏ nói, "Cậu ngồi chồm hổm thế để làm gì? Còn nói tôi đáng kinh!"
"Hư!" Mập Mạp trừng mắt nhìn Châu Biên, dừng lại một chút rồi đứng lên, lại liếc mắt nhìn tên ngu ngốc này một cái, "Đi đi đi. Quay về KTX."
"Diễn cái gì. . . . . ." Châu Biên vẻ mặt không hiểu chuyện gì xảy ra đi về phía trước.
Ở sau lưng Châu Biên Mập Mạp quay đầu nhìn lại cánh cửa kia, mím chặt môi, câu ta luôn