Lúc Trần Tử Tinh tỉnh lại trời đã tối đen.
Quan Thần vỗ vỗ cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, "Tử Tinh, dậy thôi dậy thôi."
Từ trạm xe về nhà đường vẫn còn dài, có lẽ là do nhiệt độ hạ xuống, bởi vì mặt trời đã dần dần dời xa bán cầu bắc, ban đêm cũng đến nhanh hơn.
Trần Tử Tinh và Quan Thần đeo balo trên lưng cùng nhau trở về nhà, Quan Thần khó có lúc trở nên trầm mặc, Trần Tử Tinh cũng chưa nói câu nào, sau một lúc lâu, nhờ vào ánh sáng đèn đường Trần Tử Tinh liền liếc Quan Thần một cái.
Cậu nói, "Sao lại không nói lời nào vậy? Sợ à?"
Hả.
Quan Thần cúi đầu nhìn xuống.
Nụ cười rất thản nhiên còn mang theo một chút khiêu khích.
Quan Thần nói: "Sợ cái rắm."
Chân quét trên mặt đất một đường, vẽ ra một hình tròn. Hắn nhảy nhảy đến trước mặt Trần Tử Tinh, đứng ở bên dưới đèn đường bày ra một tư thế ngu ngốc.
". . . . . ." Trần Tử Tinh từng bước từng bước lùi về phía sau, vẻ mặt ghét bỏ, đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Quan Thần câu môi, đột nhiên thay đổi một vẻ mặt kiểu như Thần ca của cậu chính là trâu bò, còn rất đứng đắn đọc trích dẫn lời nói của xã hội: "Không quấy rầy đến cậu không có nghĩa là tôi sợ hãi, bởi vì trong nhà tôi còn có mẹ có ba. Cậu cần hiểu câu nói này, không là địa chủ, không có nghĩa không có cái nổ!"
Trần Tử Tinh, ". . . . . ."
Bệnh thần kinh.
Quan Thần nâng tay làm động tác bắn tim với Trần Tử Tinh, "Nhớ cái này moa moa ta."
". . . . . ." Đại khái là nhịn được nửa phút, Trần Tử Tinh cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền nâng chân lên cho tên ngốc Quan Thần một đạp!
Cậu vừa đạp vừa nghiêm mặt nói: "Cho cậu mặt mũi không có nghĩa là cậu muốn làm gì thì làm, tôi rất xấu, không biết tốt xấu, không ngoan, cũng sẽ không đổi."
Ôi ôi ôi. Quan Thần lui về phía sau mấy bước, sau đó dừng lại vỗ tay nhiệt liệt cho Trần Tử Tinh.
Quan Thần, "Tốt!"
Vỗ tay vang dội.
Trần Tử Tinh cũng vỗ tay, "Tốt!"
Quan Thần, "Trâu bò!"
". . . . . ."
Hai tên bệnh thần kinh.
Trần Tử Tinh luôn cảm thấy cậu càng ở chung với Quan Thần nhiều càng ngốc đi, bị hắn đồng hóa, hai người một đường đùa giỡn về đến nhà Trần Tử Tinh, bởi vì Trần Tử Tinh đã nói trước với ba mẹ nên Vương Phượng Mai sớm đã chờ ở cửa, đối với Quan Thần đến thì nhiệt tình giống như hắn mới là con ruột của Trần gia vậy.
"Tiểu Thần a, mau vào mau vào! Dì hôm nay làm nhiều món ngon lắm, đừng khách sáo nha, cứ xem đây là nhà của cháu. . . . . . Trần Tử Tinh đóng cửa lại đi."
Ngữ khí của Vương nữ sĩ đột nhiên thay đổi.
Trần Tử Tinh, ". . . . . ." Thật ra tôi là nhặt được đúng không.
Cậu nhận mệnh đóng cửa lại, cũng không biết vì sao Quan Thần thường kiến cho người lớn rất thích, hơn nữa bản thân hắn lại là một người rất dẻo miệng, Trần Tử Tinh vừa mới xoay người lại liền nhìn thấy Quan Thần cùng mẹ cậu đang nói chuyện khí thế ngất trời cực kỳ hòa hợp.
Trần Tử Tinh lại trầm mặc, ". . . . . ."
Không bình thường, rất không bình thường rồi .
Cái con chó săn Quan Thần!
Nhất định là Quốc khánh lần này muốn ăn nhiều thịt nên mới đối với mẹ cậu a dua nịnh hót như vậy. Lần trước tới cũng không như thế này!
Cậu nghe thấy Quan Thần đang ở đó vuốt mông ngựa: "Dì hôm này người có phải mới đi làm tóc mới đúng không?"
Vương Phượng Mai ngẩn ra, sờ sờ tóc, "Không có nha. Sao vậy, tóc dì rất dối sao?"
Trần Tử Tinh sau đó nghe được Quan Thần cực kỳ tự nhiên mà nói: "Không, cháu còn nghĩ là dì đi làm tóc cơ, cảm giác dì so với lần trước còn trẻ hơn."
Vương Phượng Mai nhất thời cười đến run rẩy cả người.
"Ha ha ha ha ha. . . . . . Cũng không có a, không có không có, dì bình thường không hay chăm sóc tóc."
Sau đó Trần Tử Tinh thế mà lại nhìn thấy mẹ cậu ngại ngùng quay đầu, không ức chế được tiếng cười đáng kinh."Ha ha ha có thể là do đức hạnh trời sinh của dì đi ha ha ha."
Trần Tử Tinh, ". . . . . ." Mẹ bản thân người không biết đếm số sao!
Sau đó cậu lại nghe Quan Thần nói: "Aizz, lần trước cháu quay về, luôn cảm thấy nếu dì mà dùng bộ chăm sóc da nhất định sẽ là tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cho nên cháu đã chuẩn bị ít lễ vật hy vọng dì thích —— y, dì, hoa tươi tặng mỹ nhân, cái này tặng cho ngài!"
Như là một nhà ảo thuật gia, Quan Thần từ trong túi lôi ra một hộp mỹ phẩm chăm sóc da, lộ ra một hàm răng trắng sáng đưa đồ đến trên tay Vương Phượng Mai.
Vương Phượng Mai thật ra cũng không hiểu lắm về mấy thứ này, bà cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường trầm mê trong mấy quyển tiểu thuyết bá đạo tổng tài thôi.
Nhưng mà.
Bà ngẫu nhiên cũng nghe đến chị em đề cập qua, ở trên taobao cũng có nhìn thấy qua.
Vương Phượng Mai, ". . . . . . . . . . . ."
Cái này mẹ nó tùy tiện cũng phải trên cả vạn rồi đi.
Trần Tử Tinh vừa thấy vẻ mặt của mẹ cậu thay đổi rồi, thì biết ngay là cái đồ chơi này có bao nhiêu qúy giá. Cậu vội vàng đụng đụng Quan Thần, nhỏ giọng nói, "Cậu con mẹ nó mua cái này lúc nào vậy? Tặng thì tặng sao lại tặng thứ đắt tiền như vậy."
Quan Thần cúi đầu, nhỏ giọng trả lời, không hiểu gì, "Cô nhỏ của tôi gửi ở chỗ tôi, cô quên mang đi để ở chỗ tôi cũng không dùng đến, chắc là không đắt."
Không thì cô nhỏ của hắn cũng sẽ không cần nha.
". . . . . ." Nghe thấy phát ngôn giật gân của Quan Thần Trần Tử Tinh lại trầm mặc.
Cậu đụng đụng vào Quan Thần, "Cậu con mẹ nó, đại thiếu gia lần sau có việc gì cũng phải thương lượng với tôi một chút biết chưa?"
Quan Thần cũng đụng đụng lại một chút, hắn rất thích vụng trộm thân mật như vậy, cười nói, "Được rồi tiểu vương tử."
Vương Phượng Mai cầm lấy sau đó lại vội vàng trả lại, "Không không không, món quà này dì không thể nhận, tiểu Thần a cháu lấy lại đi, tuy rằng dì không hiểu lắm nhưng cũng biết cái này khá đắt tiền đi?"
Bà không dám nghĩ đến hơn vạn tiền, chỉ đang nghĩ chắc mình lầm rồi, nhiều lắm thì hơn một nghìn thôi.
Trần Tử Tinh khoanh tay nhìn xem Quan Thần nói gì.
Nhưng mà, Quan Thần lại giống như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Không đắt đâu dì. Cả bộ cũng chưa đến một nghìn, dì à người cứ nhận đi, quan Hệ giữa cháu và Tử Tinh tốt như vậy, dì là mẹ cậu ấy cũng chính là mẹ cháu."
Quan Thần nói xong còn liếc Trần Tử Tinh một cái, giống như đang hỏi, "Một nghìn. . . . . . khá dẻ đúng không?" .
Trần Tử Tinh quay người xem thường sau đó nói nói"Lăn" .
Nói cũng đã nói nhiều như vậy rồi, Vương Phượng Mai cũng ngại từ chối thêm, một nấy sản phẩm chăm sóc da, một nghìn cũng không sai biệt lắm, nếu mấy trăm thì cũng phải hoài nghi một chút chất lượng của nó.
Bà cũng có một chút lờ mờ đoán được gia cảnh của Quan Thần.
Người này thoạt nhìn....... Chính là một gia đình có tiền nha.
Vương Phượng Mai nói, "Được rồi. . . . . . Vậy dì cảm ơn cháu nhé. Chính là tiểu Thần a, lần sau đến cũng đừng tặng quà đắt như vậy nữa, tâm ý của cháu dì nhận, đến đến, đi vào ăn cơm đi, ăn xong dì sẽ đi chuẩn bị giường cho hai đứa. Đêm nay ngủ ở phòng của Tử Tinh hay để dì dọn cho cháu một cái phòng khác?"
Quan Thần ai một tiếng, nghe vậy liền cùng Trần Tử Tinh đồng thanh trả lời:
"Phòng của Tử Tinh là được rồi ạ."
"Để cậu ta tự dọn một cái phòng khác đi."
Nói xong, hai người quay lại nhìn nhau.
Trần Tử Tinh không chút do dự, "Cút cho lão tử."
Quan Thần câu lên khóe môi cười, lộ ra hàm răng trắng, "Người nào đó ở trường học cũng không ít lần ngủ cùng tôi nha."
". . . . . ." Còn không phải người nào đó mặt dày mày dạn, Trần Tử Tinh không muốn nói chuyện.
Vương Phượng Mai cũng cảm thấy để hai đứa cùng nhau cũng tốt, dù sao giường cũng lớn, hai đứa tình cảm cũng tốt, bà trừng mắt liếc Trần Tử Tinh một cái sâu đó tươi cười rạng rỡ nói: "Vậy nghe tiểu Thần đi. Được rồi được rồi, lại đây ăn cơm đi, Vương nhiều tiền, đứng lên thu dọn đồ đi! Ngồi đó vắt chéo chân chẳng ra thể thống gì, không thấy nhà đang có khách à!"
"Là Trần nhiều tiền!" Trần nhiều tiền không dám tiếp tục nhàn hạ, vội vàng thả chân xuống đứng lên làm việc.
Trên bàn cơm không khí hòa hợp, bốn người nói chuyện việc nhà, ánh sáng màu vàng của đèn treo trong phòng, ngược lại khiến cho bốn người bọn họ giống như người một nhà, Quan Thần và Trần Tử Tinh là anh em ruột.
Trong phòng ăn cơm, Vương Phượng Mai tò mò hỏi, "Tiểu Thần, nhà cháu ở đâu? Sao quốc khánh lại không về nhà nghỉ lễ?"
"Nhà cháu ở miền Bắc." Quan Thần nói, "Vâng, về nhà của cháu giờ cũng