"Trần Tử Tinh. . . . . . Tiểu vương tử của tôi." Giọng nói của thiếu niên cứ quanh quẩn bên tai giống như nói lời tình si.
Rất không bình thường .
Rất phạm quy.
Giọng nói của Quan Thần vô cùng cẩn thận, giống như là đang thăm dò, nhưng lời này lúc nói lại nhấn mạnh làm cho trái tim của Trần Tử Tinh run rẩy không dám đáp lại.
Cậu từ từ nhắm hai mắt lại.
Chỉ là nhắm mắt lại.
"Lúc ở trên xe bus. . . . . ."
Phải qua mất một lúc lâu, Quan Thần bỗng nhiên mở mắt.
Hắn có chút không yên, môi khẽ nhếch, giống như đã dùng hết tất cả dũng khí, đến môi cũng run rẩy. Đôi mắt hắn chớp chớp hai tay không tự chủ được mà nắm chặt.
Ngay cả tiếng tim đập nhanh cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Adrenalin thẳng tắp tăng lên, hắn rốt cuộc là đang khẩn trương, hưng phấn hay kích động cái gì đây, Quan Thần cảm thấy bản thân mình có thể là bị Trần Tử Tinh làm cho sắp điên rồi.
Rõ ràng hắn cái gì cũng chưa làm, chỉ ôm như vậy thôi lại kiến cho hắn điên nhiều lần.
". . . . . ."
Trần Tử Tinh nuốt một ngụm nước miếng.
Cũng không chờ hắn nói xong, cậu giật mình mở mắt ra sau đó vội đẩy Quan Thần ra khỏi người mình.
Quan Thần bị cậu dùng sức đẩy ra liền lảo đảo lùi lại đằng sau mấy bước, Trần Tử Tinh ngồi ở trên giường tim đập như trống nổi, tâm tình thật lâu sau vẫn chưa thể bình ổn.
"Cậu. . . . . ." Lặng im một lát, trái tim Quan Thần vẫn đập nhanh không thể bình tĩnh lại được, hắn nhìn cậu chằm chằm một cách ngốc ngốc, nuốt nước bọt, nỉ non nói, "Tử Tinh. . . . . ."
Trần Tử Tinh hạ mắt suy nghĩ không lên tiếng.
Trong khoảng thời gian ngồi trên xe bus, Trần Tử Tinh nửa tỉnh nửa mê mơ mơ màng màng, cậu thật sự rất buồn ngủ, mà tình trạng thân thể của cậu lại cũng không tốt, vừa không chú ý một chút liền ngủ mất.
Chỗ dựa thật sự rất ấm, vừa dày vừa rộng, không có ánh sáng chiếu vào mắt, ánh sáng vừa phải, gió nhẹ bên ngoài cửa sổ thổi vào, nói như thế nào nhỉ, thoải mái đến mức khiến cho người ta trong lòng cũng thấy yên ổn.
Đầu óc không muốn nghĩ đến những chuyện dư thừa khác, đơn giản chỉ là hối hận về chuyện của hôm nay và trái tim của cậu ngay lúc này.
"Tử Tinh. . . . . ." Không biết qua bao lâu, lại đột nhiên nghe thấy Quan Thần gọi cậu một tiếng.
Trần Tử Tinh theo bản năng muốn trả lời hắn một tiếng "Hả?" , nhưng mà không chờ được cậu trả lời thì bên kia lại truyền đến một tiếng mắng nhỏ mang theo chút phiền não.
"Thao."
Ngay sau đó nguồn nhiệt lập tức nhích lại gần.
Rất kỳ quái, chỉ là dựa vào âm thanh có chút phiền não của Quan Thần nhưng chẳng hiểu sao lại khiến cho lòng Trần Tử Tinh loạn hết cả lên.
Vì nhắm cả hai mắt nên trở nên bị động, không biết được xung quanh đang xảy ra chuyện gì, cậu dựa vào trên vai của Quan Thần không dám nhúc nhích. Nguồn nhiệt dần dần tới gần, trong lòng Tử Tinh có một dự cảm khiến cho trái tim của cậu lập tức treo lên, lông mi khẽ run.
Cậu vì sao lại bất động lâu như vậy.
Cậu là đang mong chờ điều gì đây.
Rõ ràng có cái gì đó đang nhích gần lại đây.
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó. . . . . . Cậu cũng không phải ngốc tử. Cử động đi, Trần Tử Tinh, mau cử động đi.
Trần Tử Tinh ở trong lòng thúc giục chính mình, nhưng chân tay vẫn giống như là bị trói, một chút sức lực để cử động cũng không có.
Bả vai bị người khác đụng vào. Vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng.
Quan Thần ngay cả hô hấp cũng run lên.
Hắn nhìn chăm chú vào mặt của Trần Tử Tinh, cho dù là một chút dấu hiệu cậu sẽ tỉnh lại thì Quan Thần sẽ lùi lại, nhưng mà Trần Tử Tinh lại không có.
Điều này cho Quan Thần một sự cổ vũ vô cùng lớn, hô hấp của hắn trở nên hỗn loạn, đồng tử mở to, tay nhẹ nhàng chạm lên bả vai của Trần Tử Tinh.
"Tử Tinh?" Hắn lại thử nhẹ nhàng gọi một tiếng.
—— không trả lời.
Hô, Quan Thần nặng nề thở ra một hơi, chậm dãi đến gần Trần Tử Tinh.
Không kìm lại được nữa, đầu óc hắn hiện tại không còn khả năng suy nghĩ tiếp, thân thể tự nhiên sẽ nghe theo bản năng hướng về phía trước, chậm dãi cúi xuống, tiếng tim đập càng ngày càng nhanh, ngay cả đầu ngón tay cũng mềm nhũn xuống, nếu như lúc này Trần Tử Tinh mà mở mắt ra, thì nhất định sẽ hỏng bét, Quan Thần nhất định sẽ rất thảm hại, sẽ giống như quân lính tan rã.
Nhưng thật may Trần Tử Tinh không hề phát hiện ra.
Trần Tử Tinh khẩn trương đến không thể động đậy, giống như cá nằm trên thớt mà đợi chờ động tác tiếp theo của Quan Thần.
". . . . . . Ưm."
Đó là một nụ hôn rất nhanh rất nhẹ, nhưng lại vô cùng mềm mại.
Trên môi trạm vào một thứ gì đó rất mềm, có chút ướt át, đó là một nụ hôn giống như chồn chuồn lướt nước, nhưng để lại trong lòng Tử Tinh như muôn vàn cánh hoa nở bung.
Đây nhất định là một nụ hôn kiến cho người ta mất bình tĩnh.
Chỉ là nụ hôn còn không đến hai giây, Quan Thần đã vội vàng lùi lại, mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, một bàn tay chạm lên môi—— choáng váng.
Thao, hắn, hắn. . . . . . Vừa rồi, vừa rồi đã làm gì. . . . . . với Tử Tinh?
Không thể phủ nhận, sự thật đã xảy ra trước mắt.
Hắn cảm thấy cử chỉ của mình quá điên rồ, nhìn trái nhìn phải, trong lòng vô cùng bối rối, trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm gì.
Chỉ là cảm giác trên môi vừa rồi vô cùng chân thực. Quan Thần đã xác định rõ được cảm giác của trái tim mình nên khó lòng ức chế được vui mừng, nó đánh sâu vào lục phủ ngũ tạng, bên trong thân thể mọi thứ loạn thành một đống, không thể bình tĩnh lại được.
Hắn muốn nhảy lên, muốn hét thật to, muốn phát tiết, muốn đem tâm tình càng ngày càng nghiêm trọng ở trong lòng mình mà phát tiết ra ngoài.
Quan Thần nhắm mắt lại, một tay đỡ trán.
Cậu con mẹ nó, lão tử cong rồi .
". . . . . ."
Trần Tử Tinh cũng có đoạn hồi ức kia.
Cho nên, cậu vào giờ phút này khi đối mặt với Quan Thần chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, còn có nội tâm cũng đang nổi lên bão tố.
Chuyện này vốn dĩ có thể cứ như vậy mà bỏ qua, nhưng không khí giữa hai người bọn họ lúc đó lại quá kỳ quái, Trần Tử Tinh có chút bối rối, giống như chạy trốn mà vào phòng tắm.
Trần Tử Tinh nói, "Tôi đi tắm trước."
Phanh một tiếng, cửa bị đóng lại.
Quan Thần quay đầu lại, hầu kết lăn lăn, một lúc lâu sau mới hồi phục lại được tinh thần, giọng nói hơi khàn khàn, "Cậu đi tắm mà không lấy quần áo à."
". . . . . ." Lại phanh một tiếng, Trần Tử Tinh vội vàng chạy đến tủ quần áo lấy đồ, quần áo trên người vẫn còn mặc đầy đủ chưa cởi ra, nói đùa à, cậu cũng chưa có ngốc đến mức đó đâu.
Cái này không xong rồi.
Đi đến cửa phòng tắm Trần Tử Tinh quay đầu lại nói: "Cậu. . . . . ."
Do dự một chút sau đó cậu vẫn nói: "Không được vào. Nếu vào tôi sẽ đập chết cậu."
Quan Thần bây giờ sao dám, hắn tự biết mình đuối lý lên giơ lên hai tay, ra vẻ bé ngoan lùi lại hai bước rồi ngồi lên giường.
Quan Thần nói, "Mời ngài mời ngài."
Trần Tử Tinh lại dừng một chút, cáu kỉnh nhìn hắn sau đó dùng một lực vô cùng mạnh đóng cửa lại, rồi lại cào cào tóc của mình.
Trần Tử Tinh cảm thấy hô hấp có chút nặng nề, cậu cởi quần áo ra căm giận mà ném xuống đất, bước vào trong buồng tắm để cho nước chảy trên người mình.
Nước hơi lạnh.
Trần Tử Tinh dừng một chút.
Vẫn nên chuyển thành nước ấm đi.
Quá phiền phức.
Nhưng Tinh ca cũng bắt đầu sợ bị ốm rồi.
Bên này Trần Tử Tinh đang vừa cáu kỉnh vừa tắm, bên ngoài Quan Thần ngồi một lúc nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại được, ngồi ở đây nghe tiếng nước chảy ở trong phòng tắm liền dễ dàng nghĩ đến cái khác, càng muốn bình tĩnh lại càng không được, tâm loạn cào cào.
Bạn nói xem tại sao thích một người lại thành cái dạng này.
Nhất cử nhất động của cậu cũng đủ khiến cho người ta điên lên, cái gì cũng chưa làm nhưng lại làm cho hắn miên man suy nghĩ, đụng một chút cũng có thể khiến hắn cười ngây ngô, cho dù là một người tự xưng là bậc thầy của yêu đương nhưng lúc thực sự phải đối mặt với người mình thích thì cả đầu óc cũng chỉ còn lại một câu.
Thích cậu. Làm sao bây giờ, tôi thật sự rất thích cậu.
Thao, mẹ nó.
Quan Thần ngồi trên giường thở dài, xoa xoa mái tóc rối loạn.
Hai người bọn họ đều tự hiểu trong lòng không nói ra, bắt đầu từ đêm nay, quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn chật đường ray, không thể cứu vãn lại được nữa rồi.
Quan Thần đi ra ngoài tìm chỗ hút thuốc.
Trong phòng khách không ai, bố mẹ Tử Tinh cũng đã về phòng ngủ, Quan Thần đi qua phòng khách đến ban công, đứng bên ngoài gió lạnh liền thổi ập tới, hắn nhìn vào bóng tối mênh mông, cúi đầu châm điếu thuốc.
Quan Thần đã rất lâu rồi không hút thuốc.
Bình thường không nhớ ra, nhưng lúc này liền muốn hút một điếu thuốc để giảm bớt tâm tình xao động phức tạp của chính mình.
Nhưng thuốc lá cũng không phải là thứ gì tốt.
Yên tĩnh một lúc, càng hút càng nghĩ, càng nghĩ càng phiền, càng phiền càng thích, thích đến yêu mến, bản thân sẽ bắt đầu trở nên nồng nhiệt hơn, khi thích thì ngay cả hôn trộm một cái cũng có thể cảm thấy dư vị vô cùng vô tận.
Quan Thần chưa từng yêu đương.
Hắn cũng không nghĩ đến yêu đương lại chính là cảm giác như thế này.
Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ.
Bản thân giống như là từ ngày đầu tiên nhìn thấy Trần Tử Tinh đã cảm thấy hứng thú, đối xử với cậu cùng với những người khác cũng không giống nhau, cuối cùng biến thành như bây giờ cũng không kỳ quái, nghĩ thông rồi cũng không khó tiếp thu lắm.
Tay Quan Thần khoát lên lên