Lúc Trần Tử Tinh tỉnh táo lại, mơ hồ có thể cảm giác được độ ấm phía sau lưng.
Chậm dãi lấy lại được ý thức, mở mắt ra, mọi thứ cũng dần sáng lên, Trần Tử Tinh nhìn thấy trước mắt mình có một đôi tay .
Một cánh tay đang đè lên người cậu, bàn tay trước ngực kia vô cùng rõ ràng, bây giờ cậu đang nằm quay lưng về phía tên kia, mà cái tên phía sau cũng nằm tư thế giống như cậu, chỉ khác nhau một chỗ chính là Quan Thần đem cậu biến thành con gấu đồ chơi mà ôm lấy.
". . . . . . . . . . . ."
Trần Tử Tinh cử động người, động tác rất nhẹ, nhẹ nhàng xoay người sau đó dùng dư quang liếc nhìn mặt của Quan Thần.
Khuôn mặt này so với những người cậu đã gặp từ nhỏ đến giờ thì đẹp trai nhất, im lặng thì có vẻ cương nghị lãnh khốc, lúc làm ầm ĩ lên lại làm cho ngũ quan lạnh nhạt mờ nhạt đi trở nên mềm mại hơn.
Khuôn mặt lúc ngủ rất yên lặng, vẻ mặt an tâm, ngủ đến mức tự tại, Trần Tử Tinh nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết tên này nhất định mang hết sự tin tưởng giao cho cậu.
Cậu im lặng.
Là do nguyên nhân của tối qua sao. Là vì không phải ở trường học mà ở nhà sao, trong lòng tự nhiên cực kỳ bình tĩnh, yên tâm.
Sau một lúc lâu, cậu thở một hơi dài, xốc chăn lên rồi đi rửa mặt.
"Ưm." Không lâu sau, Quan Thần cũng tỉnh lại, không tìm Trần Tử Tinh mà ngây người một lúc lâu sau đó mới kéo dép lê lẹt đẹt chạy vào trong WC.
Trần Tử Tinh đang đánh răng, từ trong gương nhìn hắn, miệng cậu toàn là bọt kem đánh răng.
"Sớm vậy, cáp. . . . . ." Âm thanh của Quan Thần có chút khàn, tóc lộn xộn, bộ dạng rõ ràng vừa mới tỉnh dậy, có chút mơ mơ màng màng, đột nhiên hắn đến gần rồi từ phía sau ôm lấy cậu, ôm chặt lấy thắt lưng của cậu, cằm gác lên trên vai phải của Trần Tử Tinh, trọng tâm của cả người đều đổ lên người cậu, "Buồn ngủ chết mất. . . . . ."
Âm thanh của hắn ngày càng nhỏ, cứ như vậy một giây sau liền ngủ mất.
Trần Tử Tinh chống tay lên phía trước, quay đầu lại nhìn.
". . . . . ." Mẹ nó, thần nhân.
Cậu đẩy cái tên giống như con gấu bông này ra, sau đó lau đi bọt kem đánh răng trên miệng, mắt thấy Quan Thần lảo đảo mấy bước, cậu có chút khẩn trương nhưng lại thấy Quan Thần giống như không có chuyện gì xảy ra dựa lưng vào tường ngủ tiếp.
Trần Tử Tinh, ". . . . . ." Cậu đúng là trâu bò.
". . . . . . Cậu còn ngủ à." Trần Tử Tinh nói, "Không còn sớm nữa ."
Quan Thần không có phản ứng.
Một lúc lâu sau, hắn giống như phục hồi lại sức lực mới bắt được tín hiệu của Trần Tử Tinh, thoáng nâng cằm lên nhưng mắt vẫn nhắm, mở miệng nói: "Cậu còn nói nữa."
Hắn ngáp một cái, trong giọng nói mang theo giọng mũi dày đặc, lúc nghe thấy làm cho người ta cảm thấy hắn đang làm nũng.
Nhưng thật ra không phải.
Trần Tử Tinh quay đầu đánh răng, ". . . . . ."
Không hỏi nữa không hỏi nữa.
Cảm giác không có chuyện gì tốt.
Hai người bọn họ trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra, tối hôm qua Trần Tử Tinh ngủ không ngon, Quan Thần cũng vậy, lúc đầu tối hắn ngủ rất ngon nhưng đến nửa đêm thì bừng tỉnh, sau khi ôm Trần Tử Tinh ngủ liền ngủ không nổi nữa, động một chút cũng không dám, càng nghĩ càng không thể bình tĩnh lại được.
"Mẹ —— bữa sáng đâu!"
Trong phòng khách không một bóng người, Trần Tử Tinh gọi một tiếng nhưng không có ai đáp lại.
Ba cậu ở trong phòng hét ra: "Mẹ con sáng sớm lên núi thắp hương rồi, không nấu bữa sáng, muốn ăn thì tự mình đi mua đi."
Trần Tử Tinh, "Thế ba ăn gì?"
Trần nhiều tiền tiên sinh nói, "Đang tu luyện với mẹ con, uống sương sớm."
Trần Tử Tinh rút rút khóe miệng, ". . . . . . Chúc hai người sớm ngày phi thiên nha."
Quan Thần cười đến không thở được, "Vậy chúng ta ra ngoài mua đi, dưới nhà cậu không phải là có xe đạp sao, lo gì."
"Cũng đúng." Trần Tử Tinh nói, "Ba, con đi đây."
Trần nhiều tiền thuận miệng đáp một tiếng, "Aizz. Đi đi, không có việc gì thì đừng có gọi ba con."
Trần Tử Tinh tỏ vẻ không muốn đáp lời ba cậu.
Ở trấn Hồng Kỳ điều không phải lo lắng nhất chính là bữa sáng. Các món ăn vặt có đủ loại phong vị, dùng lời nói của mẹ cậu Vương Phượng Mai nữ sĩ mà nói thì chính là tất cả chỉ để dùng lừa tiền của khách, tương lai mọi người đều sẽ dựa vào đây để kiếm tiền.
Nhưng những thứ này cũng không liên quan đến nhà Trần Tử Tinh vì