"Tôi. . . . . . Cậu. . . . . . Tôi. . . . . ."
Trần Tử Tinh mất mặt, mặt của Tinh ca chịu không được mà bắt đầu đỏ bừng lên, rất nhanh cậu nắm chặt tay, quay đầu lại tìm Quan Thần tính sổ, mở miệng nói.
"Cậu còn cười!" Trần Tử Tinh hổn hển nói.
Đối mặt với Trần Tử Tinh thẹn quá hóa giận, Quan Thần lùi về phía sau hai bước, nắm tay lại cố gắng nén ý cười, nghiêm túc nói, "Không có không có, nào dám, không dám cười không dám cười."
Đây rõ ràng là sắp không nín lại được rồi.
Trần Tử Tinh trừng mắt với hắn mới dịu xuống, làm bộ trấn tĩnh xoay người, quay lại quầy hàng lấy bữa sáng, hơi hơi nhíu mày, trên mặt không hiểu sao nổi lên những mảng ửng đỏ.
"Cảm ơn dì." Trần Tử Tinh lấy đồ ăn sáng từ trên tay của dì chủ quán, sau đó lễ phép nói.
"Dì à, cho cháu một phần giống vậy." Quan Thần xuống xe, đi theo Trần Tử Tinh, đứng bên cạnh cậu, tay nhét trong túi quần cười hì hì, sáu đó vươn một bàn tay ra chỉ chỉ Trần Tử, "Giống cậu ấy".
"Được." Chủ quán trả lời một tiếng, có lẽ chưa từng gặp Quan Thần nên không khỏi nhìn thêm mấy lần, sau một lúc lâu bà mới hỏi, "Chàng trai, cậu là gì với Tinh Tinh vậy?"
Trần Tử Tinh, "Là . . . . . ." bạn cháu.
"Là anh em tốt của cậu ấy!" Quan Thần ôm lấy bà vai của Trần Tử Tinh, không biết xấu hổ tiến lại gần bên cạnh cậu, xong lại còn nghiêng đầu hỏi, "Đúng chứ, anh em tốt?"
Trần Tử Tinh, ". . . . . ."
". . . . . . Ai là anh em tốt với cậu." Cậu áp chế âm thanh xuống nói với Quan Thần, nhưng không hề phủ nhận với bà chủ quán, coi như là chấp nhận.
Bà chủ cười hai tiếng, cười đến mức run rẩy cả người, "Eh, tôi nói! Cậu và Tinh nhi đều đẹp trai như vậy, dì còn tưởng hai đứa là anh em họ hàng cơ."
Trần Tử Tinh được khen đẹp trai mà có chút ngại ngùng, Quan Thần lại không như vậy, hắn kéo cả người Trần Tử Tinh nghiêm túc nói, "Đúng vậy, vật họp theo loài thôi." Hắn nói với bà chủ đang mở to mắt nhìn, "Tiểu Tinh Tinh rất thích chơi cùng với những người đẹp trai như cháu."
Trần Tử Tinh, ". . . . . ." Cái gì mà Tiểu Tinh Tinh! Ai thích chơi với cậu!
Chỗ muốn phun tào quá nhiều, Trần Tử Tinh trong lúc đó không biết nên phun cái nào trước.
Nhưng cậu cảm thấy tên kia thật là vô sỉ. Da mặt quá dày.
Nhưng chuyện càng làm cho Trần Tử Tinh không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Quan Thần thế mà lại đi lấy lòng bà chủ quán.
Cậu nhìn thấy bà chủ quán cười đến toe toét, nghĩ thầm đây rốt cuộc là do giá trị nhan sắc sao, chắc là vì Quan Thần mang theo vầng sáng mà con gái thích, cậu trầm tư mất một lúc để tự hỏi thì ra kết quả như vậy, đến tận lúc mua xong bữa sáng hai người mới dắt xe dọc theo đường cũ đi về.
Quan Thần vừa dắt xe vừa ăn bánh bao, Trần Tử Tinh gì cũng không làm nên đi một bên ăn bữa sáng, một chút ý tứ muốn quay lại giúp Quan Thần cũng không có.
Gió mát lạnh thổi lên mặt.
"Tử Tinh nhi." Quan Thần đột nhiên nói. Cắn bánh bao.
"Sao? . . . . . . Nói." Trần Tử Tinh liếc hắn một cái.
Quan Thần chậm rãi dắt xe, không còn tay nào rảnh nói , "Bóc giúp tôi quả trứng đi."
Trần Tử Tinh quay đầu nhìn thẳng về phía trước. Im lặng, sau đó lại quay lại nhìn hắn một cái.
"Muốn ăn à." Trần Tử Tinh nói.
Quan Thần gật gật đầu.
Một gói to đựng bữa sáng đều do Trần Tử Tinh cầm, Trần Tử Tinh liếc nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của hắn một cái sau đó hừ hừ nói, "Chờ."
Cậu cúi đầu, chậm rãi lấy trứng ra bóc, đến tận lúc bóc quả trứng trắng tinh sạch sẽ ra mới dừng lại ngẩng đầu lên, đưa đến trước mặt Quan Thần.
"Này." Cậu nâng nâng cằm, ý bảo Quan Thần tự mình lấy đi.
"Ngao."
Cậu không nghĩ đến Quan Thần thế mà lại cúi người xuống ngoạm một miếng hết cả quả trứng vào miệng.
Trần Tử Tinh: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cái miệng của Quan Thần đã bị quả trứng nhồi phồng lên.
"Hi." Cái tên ngu ngốc này lại còn cười với cậu.
Đáng giận.
Cậu cảm thấy nếu như Quan Thần ngậm không phải là trứng gà, cậu còn có thể lờ đi.
Nhưng hiện tại.
Trần Tử Tinh chỉ cảm thấy người này——
Con, mẹ, nó, quá, thú, vị, !
Trần Tử Tinh quay đầu nghiêm mặt ăn bánh bao của chính mình, còn bước sang phía bên phải mấy bước, giả bộ như không quen biết người này.
Quan Thần phát hiện ra, có ý đồ muốn lại gần.
Nhưng Trần Tử Tinh lại nhanh hơn duỗi chân ra, ngăn hắn lại.
"Trước đem trứng gà của cậu, " Trần Tử Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, câu lên khóe miệng cho Quan Thần một cái mỉm cười lịch sự, "Nuốt xuống đã được không anh trai."
Quan Thần, ". . . . . ."
Lẩm bẩm một tiếng, sau đó rứt khoát nuốt quả trứng gà xuống.
Trần Tử Tinh trợn mắt há hốc mồm.
Cái này cũng quá là trâu bò.
Lễ quốc khánh được nghỉ bảy ngày, ngay tại buổi sáng ngày đầu tiên, Quan Thần cuối cùng cũng nhận được liên lạc.
Nói đúng hơn là Châu Biên nhận được liên lạc, sau đó lại mang tin tức chuyển cho Quan Thần——
Người lúc trước nhặt được tự truyện của Quan Thần đến bây giờ mới hết bận, có thời gian rảnh muốn trả lại cho hắn. Thuận tiện muốn nhìn một chút đại soái ca còn đẹp hơn so với trong truyền thuyết kia.
Quan Thần tỏ vẻ đại soái đang bận đi hưởng tuần trăng mật, phải đợi qua quốc khánh.
Đối phương nói được.
". . . . . . Ai hưởng tuần trăng mật ." Trần Tử Tinh ngồi bên cạnh nhìn hắn đánh chữ, mở miệng phun tào.
Gửi tin nhắn xong, Quan Thần đưa màn hình điện thoại lên phản chiếu hình ảnh cậu, hắn nâng đầu nhếch nhếch mày, "Cậu nói xem. Đương nhiên là tôi và tiểu Tinh Tinh của tôi rồi."
". . . . . ."
Người này chỉ là miệng tao. Người này chỉ là miệng tao.
Trần Tử Tinh ở trong lòng im lặng nói với bản thân, nhưng trong lòng vẫn bị câu nói của hắn mà chấn động, nhưng lại không muốn bản thân thua kém nên đạp hắn một cái, xuống khỏi giường, không muốn cùng hắn ở