"Có gì cậu cứ ngồi xuống đi không phải ngại đâu.
"
Cửu Ly vừa nói ngón tay chỉ về ghế sofa đơn đang đối diện với cô.
Nhìn vậy anh mới đi tới ghế ngồi xuống mặt vẫn cúi không dám ngẩng lên nhìn dù chỉ một chút cũng không.
Thấy dáng vẻ nhút nhát như vậy cô càng không khỏi nghĩ tới Nhã Phong ở kiếp trước cũng nhút nhát không dám đối diện với ai cả, dù chỉ chạm nhẹ cũng không.
Nhưng đến giờ cái cô cảm thấy tức nhất chính là bị phản bội sau lưng một cách âm thầm không chút dứt khoát, cái đâm lén sau lưng đấy có lẽ đã in sâu vào trong trái tim cô.
Dù chẳng còn gặp lại nhau nhưng những ký ức kiếp trước cô sẽ không dễ dàng quên được, dù chỉ là lời nói qua cũng không.
Nghĩ lại mọi thứ và nhìn dáng vẻ của Nhã Phong đang ở trước mặt, dù cô có tức giận tới đâu cũng chỉ đành cất hết vào trong lòng mình.
"Cậu…Cứ định làm bộ dạng như vậy sao? Nhìn xem thay vì được quan tâm có lẽ người ta sẽ ghét cậu đấy định làm vậy sao?"
Lúc cô dứt lời cũng là lúc nam nhân mới dám nói.
"Em…Cũng không biết nữa dù sao cũng quen với việc bị bắt nạt rồi nên…giờ không muốn nhớ mọi thứ đều xuất hiện trong đầu em…sao mà có thể mạnh mẽ được.
"
Nói rồi bàn tay đang đặt ở trên đầu gối nắm thật chặt, vẻ mặt vẫn y như vậy buồn bã khó mà nói.
Cửu Ly dù không muốn nói nhưng ánh mắt không kìm được khẽ liếc nhìn, dù có nói là trách đi chăng nữa cô vẫn không thể làm được.
Có lẽ cảm thấy Nhã Phong thật sự đã bị bắt nạt ở trường rất nhiều, nhiều tới nỗi ở đằng sau lưng toàn những vết thương bị đánh.
’Không biết là do mình có cảm tình hay không? Nhưng…những vết thương ở đằng sau lưng vẫn khó để mình quên đi được.
Như những chuyện khác cô có thể mặc kệ không quan tâm, nhưng nhớ lại vết thương ở đằng sau cô càng không thể không nhỏ được, có trách là vì vô tâm nên mới như vậy?
Không biết nên làm gì cô chỉ có thể khẽ vỗ nhẹ tay lên vai anh, rồi nói.
"Thôi đừng buồn nữa tôi biết cậu có thể đã trải qua mọi chuyện không mấy vui vẻ nhưng thay vì buồn hãy nên đối diện với nó đi.
"
Nhã Phong dần nhìn về phía của cô, không biết từ lúc nào Cửu Ly đã đứng ở trước mặt mình giật mình mà lùi lại đằng sau.
"Chị…Sao lại…"
Không để cậu nói gì thêm cô liền trực tiếp lấy tay không nghĩ nhiều lời mà vén hẳn áo đằng sau lên.
"Vậy đây là cái gì?"
Bị vén lên một cách bất ngờ giật mình nam nhân vội lấy hai tay che lấy lưng mình lắp bắp nói.
"Chị…Sao lại…"
"Không phải nói tôi đã biết hết tất cả mọi thứ rồi nên đừng có giấu mọi chuyện trước mặt tôi, nhìn những vết thương như vậy cậu không thấy sót sao? Mà có thể chịu đựng như vậy?"
Thấy Cửu Ly nói vậy anh vội quay đầu về hướng khác lắp bắp nói.
"Chuyện này là chuyện của em, em cũng quen rồi nên chị không cần phải nhìn đâu.
"
Nhìn bộ dạng anh làm như vậy, mặc cho cô có hỏi lý do và tại sao cơ thể lại đầy vết thương như vậy Nhã Phong quyết không nói im lặng khiến cô có chút tức giận.
’Đúng là ương ách loài người nào cũng y như vậy sao? Ra vẻ lại còn làm như kiểu có người sẽ tới ăn hiếp mình vậy.
Chỉ nghĩ vậy có cũng đành bỏ qua mà nói.
"Nếu cậu không muốn nói tôi cũng không muốn ép gì cả, có gì thì đi theo tôi để tôi chỉ đường.
"
Nói rồi Cửu Ly liền quay đầu về phía trước chầm chậm lên trên cầu thang, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy vậy vội đi theo sau, nhưng người đi trước rồi đi sau không ai dám nói với ai một câu dù là một chút cũng không.
Nhã Phong dù đang ở đằng sau cô nhưng vẫn cúi đầu xuống có lẽ không dám đối diện hoặc có thể do thói quen nên anh vẫn làm như vậy.
Bước chân cứ bước lên trên cầu thang, cả không gian đều trở nên im lặng một chút giọng nói cũng không hề có.
Tiếng bước chân kêu "ken két" có thể nói là nghe rõ, hai người dù nghe thấy chỉ có im lặng không hề nói một câu dù là một chút cũng không.
Nam nhân đi theo sau cô cũng có lúc khẽ nhìn đằng trước, nhìn bóng dáng với mái tóc trắng ngang vai anh có chút ngạc nhiên mà suy nghĩ.
’Vậy ra…đây là mái tóc của hồ ly sao? Dài hơn nữa còn xanh…thật sự khiến ai nhìn thấy cũng đều bị thu hút.
Nhã Phong suy nghĩ là vậy không nghĩ rằng có người lại có thể đọc được suy nghĩ của mình, Cửu Ly ở đằng trước nghe những gì mà anh nghĩ có chút khó chịu nhăn mặt lại gằn gọng nói.
"Đừng nghĩ tôi là hồ ly có thể dễ dãi như vậy Nhã Phong, một người sống hàng ngàn năm hiểu rõ tính cách của con người, nếu cậu nghĩ tôi có thể thu hút cũng là đúng, nhưng bộ dạng thật tôi không bao giờ để ra bên ngoài đâu.
"
Giật mình anh vội nhìn về phía cô nói.
"Chị…đọc được suy nghĩ sao?"
Cô nhìn một lúc ánh mắt không kìm được mà nhíu mày lại.
"Ừ.
"
Dứt lời không nói gì thêm liền trực tiếp đi trước, nam nhân thấy vậy cũng vội đi theo sau.
Đến một lúc Cửu Ly dừng lại ở một căn phòng, ánh mắt nhìn về phía bên trái nhìn số ở trên cánh cửa rồi nói.
"Đây là phòng cậu sẽ ở số năm trăm chín tư tầng hai, bên cạnh có cả phòng tắm lẫn phòng tập nên nếu muốn làm gì cậu không cần phải xuống dưới chỉ có mỗi bữa ăn thôi.
"
Cửu Ly nói rồi hai tay khoanh lại nhìn về phía khác, dường như không muốn nhìn anh dù chỉ là một chút, nam nhân nghe những gì mà cô nói giới thiệu từ số phòng