Sáng hôm sau, có lẽ là vì mệt nên hai người đã ngủ quên luôn việc thức dậy ăn sáng, đến khi đồng hồ kêu lại một lần nữa thì đã 9 giờ sáng rồi.
Hai người uể oải nhìn nhau rồi cười, vì đầu tóc hai người không khác gì những ổ chim cả, một buổi sáng như thế này cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ rồi.
Giản Nhu:" Nhìn anh mắt cười quá! haha!"
Lục Hàn* cười*:" Nhìn em có khác gì anh đâu!"
Giản Nhu:" Anh bế em đi!"
Lục Hàn:" Đồ sâu lười nhà em!"
Anh bế cô đi nhà vệ sinh rồi bản thân cũng nhanh chóng chạy sang phòng bên lấy đồ đánh răng qua bên phòng cô để đánh răng chung với cô.
Hai người đánh răng cũng không chịu yên ổn nữa, hết làm trò này đến trò khác còn lấy di động ra chụp vài tấm nữa chịu dừng lại.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong anh liền phụ giúp cô làm đồ ăn, cô nấu thì anh là người hái rau cắt trái cây, nhìn hai người họ không khác gì một cặp vợ chồng son đâu.
Giản Nhu:" Anh mau nếm thử đi! cẩn thận nóng đấy!" * thổi nhẹ đưa cho anh nếm thử canh*
Lục Hàn:" Rất ngon! bảo bối nấu cái gì cũng ngon hết!"
Giản Nhu*mỉm cười*:" Dẻo miệng! mau dọn ra ăn thôi!"
Lục Hàn:" Được!"
Hai người ăn xong thì cùng nhau xem phim được một lúc thì cô chuẩn bị lên trường, anh cũng năn nỉ xin cô cho mình đi theo nhưng cô lại không chịu.
Lục Hàn:" Anh chỉ muốn đưa em đi học cùng thôi! trong lúc đó anh sẽ ở thư viện đọc sách chừng nào em ra thì điện cho anh! anh đưa em đến chỗ làm luôn! ở nhà một mình chán lắm đấy!"
Giản Nhu:" Được rồi! vậy anh thay đồ đi!"
Lục Hàn:" Ừm đợi anh một chút!"
Hai người chuẩn bị xong thì nhanh chóng đi ra trạm xe buýt nhưng thang máy mở ra thì bắt gặp Hạo Kiên, cô cũng niềm nở chào hỏi cậu ta, Hạo Kiên đứng yên một lúc mới lấy lại tinh thần, cậu ta hình như cũng nhận ra người đàn ông đứng bên cạnh cô là ai rồi.
Từ khi gặp mặt Hạo Kiên anh cũng đoán ra cậu ta là ai, vì trước kia Giản Nhu có nói Hạo Kiên ở cùng chung cư với cô nên anh mới đoán như vậy.
Thang máy vừa mở ra cô nhanh chóng lên tiếng.
Giản Nhu:" Hạo Kiên bọn tớ đi trước đây!"
Hạo Kiên:" Ừm!"
Lục Hàn cũng gật đầu coi như đó là phép lịch sự, nếu cậu ta đòi đi chung thì anh sẽ cho cậu ta ăn cơm chó cho no luôn.
Dường như cậu ta cũng đọc được suy nghĩ đó của anh qua ánh mắt không được thiện lương kia nên đã không đòi đi chung.
Cậu ta nhìn bóng lưng của anh và cô đi xa dần mà trong lòng có chút đau đớn.
Trời hôm nay có chút âm u nên hai người đi không cần đem ô theo, đợi được một chút thì xe buýt đến,