Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Người chèo thuyền đứng phía đuôi, đầu đội mũ rộng vành, làn da phơi nắng sương rám thành màu đồng, khi nói chuyện lộ ra hai hàm răng trắng không ngay ngắn lắm. Người đó khua mái chèo theo nhịp, tự hào giới thiệu quê mình.
"Trang Hương chúng tôi đời đời sống nhờ con nước, là vùng sông nước điển hình của Giang Nam. Phong cảnh lớn nhất Trang Hương là hồ Ô Thang, cảnh xiêu lòng người, cá tôm màu mỡ, rộng rãi mênh mông, có khả năng chứa nước lũ rất lớn. Làng quê tôi nối liền hồ Ô Thang, tổ tiên ngày ấy là thợ thủ công thông minh khéo léo, lợi dụng thế nước nối liền nhà ở. Thừa kế ân đức ông cha, chúng tôi đến cửa đã có nước, nên mỗi nhà đều có cho riêng mình một bến đò. Mỗi ngày khi giặt đồ, rửa rau, vo gạo đều làm ỏ đấy, thuyền cũng có chỗ thả neo. Như vậy rất tiện lợi trong sinh hoạt, cũng có thể tận dụng triệt để không gian phòng ốc.
Người lái thuyền chèo qua dưới một câu cầu hình vòm cao hơn một mét, bóng râm mát mẻ lướt qua, thuận miệng giới thiệu: "Đất Trang Hương quý báu không cùng, so với nhánh sông chi chít, đường xá ở đây nhỏ hẹp hơn nhiều, chỉ đủ hai người đi song song. Những con đường quanh co này gặp nhau ở cầu hình vòm, nhưng với khách du lịch chưa quen đường sá, đi lung tung rất dễ lạc đường. Nên nếu cần ra ngoài, tôi đề nghị mọi người đi đường thủy."
Giang Vấn Nguyên ngồi xổm xuống nhìn nhánh sông hun hút, nước khá trong. Chỉ dựa vào làng xóm giữ gìn thôi không đủ, còn phải nhờ vào nhánh sông, hay nói đúng hơn là hồ Ô Thang tự mình có khả năng lọc nước mạnh mẽ, mới có thể duy trì nguồn nước sạch cung cấp cho từng hộ dân. Giang Vấn Nguyên hoàn toàn chưa biết gì về bối cảnh chuyện xưa của màn chơi nhưng đã đánh dấu hồ Ô Thang, cần phải đến đó xem một lần.
Người chèo thuyền cập bến trước một nhà dân, "Đến rồi, mọi người lên bờ nào."
Ngôi nhà tường trắng ngói đen, vật liệu dùng gỗ màu nâu đậm thống nhất, trang trí giản dị nhưng đẹp vô cùng, nhìn cực kỳ trang nhã. Vì khí hậu Trang Hương ẩm ướt, độ thông gió rất tốt, từ cửa phụ vào khu dân cư đi qua một khu đất trồng rau nhỏ, đối diện là nhà ăn và phòng trọ hai tầng cho khách, hai bên hông là vườn hoa và sân khấu kịch. Bỏ đi chuyện nơi này là trò chơi Bàn tròn, thật sự có cảm giác đang đi du lịch.
Người chèo thuyền neo thuyền ở cửa phụ rồi đi theo vào, "Mong mọi người theo tôi đến phòng cho khách dàn xếp trước. Hai giờ nữa mới đến giờ cơm tối, mọi người tàu xe mệt nhọc, có thể nghỉ ngơi ở đó,ddocx có thể đi dạo thưởng thức cảnh đẹp Trang Hương. Tôi không nói phét đâu, vợ tôi là người có tay nghề nấu nướng giỏi nhất vùng này, chắc chắn sẽ để mọi người hưởng thụ ẩm thực truyền thống ngon nhất, mỹ vị đáng chờ đợi, mong mọi người dành thời gian!"
Người chèo thuyền dẫn đoàn người đến ngôi nhà hai tầng ngói đen tường trắng trước, sau đó tạm biệt đi thu xếp chuyện khác.
Từ sau khi Giang Vấn Nguyên thành công sửa lại nhẫn, trừ người chơi cùng nhau vào màn thì đa số đều chọn người ngồi cạnh làm đồng đội. Đánh dấu có thể khiến kẻ phản bội không sao giấu được, nhìn từ góc độ khác cũng là phương pháp tốt để xác minh đồng đội. Người chơi lục tục tìm đồng đội màn này của mình.
Từ sau khi Tả Tri Ngôn mất, Giang Vấn Nguyên không còn chủ động tìm hạt giống tốt gia nhập Thanh Điểu nữa. Câu xếp nhất bàn tròn, bất kể Trần Miên có ở đây không cũng sẽ có người đến tìm cậu, không cần cậu làm gì cả.
"Chào đại lão, tôi là người ngồi cạnh anh, tên Cam Điềm Điềm. Tôi muốn lập đội với anh." Một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai Giang Vấn Nguyên, cậu quay đầu nhìn lại. Cam Điềm Điềm là một cô gái xinh xắn, buột tóc hai chùm, phong cách ăn mặc theo loại đáng yêu, thoạt nhìn tràn đầy tuổi trẻ, đang cười tươi nhìn Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên nhìn Cam Điềm Điềm ba giây, xác nhận cô không phải Trần Miên. Về tuổi tác Cam Điềm Điềm, cậu không cách nào biết được cô là người vị thành niên hàng thật giá thật, hay một lão bà bà yêu quái giả làm nai tơ, vậy nên cậu quyết định thử cô một lần. Cậu không lưu tình nói: "Tôi có đồng đội rồi, cô tìm người khác đi. Dù tôi chưa có cũng không cần kiểu đại tiểu thư nũng nịu. Đã biết phải vào trò chơi lại vì đẹp mà không chọn quần áo tiện hành động, không thể gật bừa."
Có lẽ Cam Điềm Điềm ít chịu sự lạnh lùng của phái nam, Giang Vấn Nguyên lại phê bình cô trước mặt mọi người, làm cô cảm thấy rất khó xử, nụ cười trên mặt khó duy trì, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Phản ứng liên tiếp của cô rất tự nhiên, không giống đang diễn kịch, người có tố chất tâm lý yếu như vậy không có nhiều khả năng là lão bà tâm lý sắt đá.
Dù sao Cam Điềm Điềm cũng xếp nhì bàn tròn, một chút đả kích nho nhỏ không là gì cả. Vậy nên sau khi Giang Vấn Nguyên yên lặng đánh dấu vị thành niên cho cô thì không để ý đến nữa.
Giang Vấn Nguyên không ngờ Cam Điềm Điềm không chịu được một chút tủi thân nhỏ này, phải ăn miếng trả miếng. Cam Điềm Điềm tức giận chỉ vào Giang Vấn Nguyên, nói bằng âm lượng tất cả người chơi có thể nghe được: "Anh cố ý khiến tôi xấu hổ, muốn chọc giận tôi, thật ra anh không muốn xác nhận đánh dấu với tôi đúng không. Tôi nhìn tay phải anh rồi, không có ký hiệu tôi để lại. Anh là kẻ phản bội!"
Người chơi đi thuyền mười mấy phút mới đến khu dân cư, Cam Điềm Điềm đã sớm xác nhận ký hiệu trên tay phải Giang Vấn Nguyên. Cậu không phải kẻ phản bội, nhưng cậu thả tay xuống sông, không cẩn thận xóa đi ký hiệu trên đó. Cam Điềm Điềm mặc kệ Giang Vấn Nguyên có biện pháp chứng minh mình trong sạch hay không, nếu cậu đã dám làm cô xấu hổ, mặc kệ hạng nhất hạng nhiếc gì cô cũng phải đòi lại cả vốn lẫn lãi!
Để cung cấp bằng chứng cho lời mình nói, Cam Điềm Điềm giơ tay phải của mình lên, "Ai xếp hạng ba vậy, xác nhận ký hiệu trên tay tôi với, có phải do chính người đó đã đánh dấu không. Kẻ phản bội trong trò chơi Bàn tròn chỉ có một, tôi không phải, không cần phải bôi nhọ người khác để xóa hiềm nghi của mình. Vậy nên, kẻ phản bội của màn chơi này là hạng nhất!"
tầm mắt người chơi đều rơi trên người Giang Vấn Nguyên, nhưng cậu không hề hoảng loạn, thậm chí còn bình tĩnh phân tích tính cách Cam Điềm Điềm. Cam Điềm Điềm tính tình rõ ràng, không chịu được oan ức, có thù tất báo, đối mặt với người có thực lực áp chế mình vẫn có thể đốp chát một miếng. Tính cách xúc động và tố chất tâm lý như vậy hình như không xứng với xếp hạng tổng hợp vị trí thứ hai lắm.
Nhưng trò chơi Bàn tròn cũng không hoàn toàn chỉ đánh giá thực lực người chơi, nó còn xem xét độ phù hợp của họ với màn chơi đó. Tựa như màn chơi cuối cùng của cậu và Tả Tri Ngôn hai năm trước, Trương Thiết Ngưu không học cấp ba, nếu anh ta không chết rất có thể sẽ sống đến lúc cậu thông quan, vì điều kiện có sẵn của anh ta rất phù hợp. Xếp hạng của Trương Thiết Ngưu màn đó không thấp, theo lý do đó, Cam Điềm Điềm thiếu kiên nhẫn khi bị cậu khiêu khích cũng vậy, cô có thể xếp nhì bàn tròn, ngoại trừ nhân tố thực lực ra có thể cô còn có tố chất bản thân phù hợp với màn chơi.
Người chơi khác không biết tư duy của Giang Vấn Nguyên đã ném xa họ, họ chỉ nín thở chờ Giang Vấn Nguyên giải oan cho mình. Nếu cậu không thể chứng minh, dù có là hạng