Vẻ mặt chị Tống bộc lộ rõ sự coi thường và đắc ý. Cô ta ỷ thế mình mang theo bốn người trợ giúp nên ăn nói vô cùng ngông cuồng.
"Chị..." Uyển Đậu nghe không lọt lỗ tai nữa, lập tức ra mặt thay Hứa Hi Ngôn, còn định xắn ống tay áo lên để lao tới xử lí chị Tống kia.
Thế nhưng, cô vẫn chưa kịp ra tay thì đã nghe thấy bên tai bỗng vụt qua âm thanh như xé gió, sau đó còn nghe thấy trong phòng liên tục vang lên bốn tiếng bạt tai mạnh mẽ.
Uyển Đậu nhìn kỹ một lượt thì phát hiện ra, kẻ bị đánh chính là chị Tống miệng chó không mọc ra ngà voi, còn người vừa ra tay lại chính là Cảnh Hi.
Hai gò má chị Tống bị mấy cái tát làm cho sưng tấy. Cô ta lấy tay che đi gương mặt đau đớn của mình, trừng mắt nhìn Hứa Hi Ngôn: "Cảnh Hi! Cô dám đánh tôi sao?"
"Sao tôi lại không dám?"
Hứa Hi Ngôn đứng tại chỗ, trên mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng mà kiêu ngạo.
"Chị Tống, từ xưa đến nay tôi không phải kẻ không biết điều. Người khác kính tôi một thước, tôi sẽ trả lại một trượng."
"Nhưng nếu có kẻ vô duyên vô cớ đến gây sự với tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo."
"Bốn cái tát này coi như là màn đáp lễ của tôi dành cho chị."
"Tôi vuốt mặt nể mũi, vì anh Đông nên lần này tôi tha chết cho chị. Hôm nay tôi không muốn gây chuyện nữa, mấy người đi đi!"
"Đi? Cô đánh tôi, cô nghĩ tôi có thể dễ dàng bỏ qua cho cô sao? Nếu hôm nay tôi không dạy dỗ cô một chút, chắc cô sẽ quên mất mình mang họ gì đấy."
Ánh mắt chị Tống lộ rõ vẻ dữ tợn. Cô ta quay đầu ra lệnh cho đám người phía sau: "Mấy anh bắt con nhỏ Cảnh Hi này lại cho tôi! Dạy dỗ cô ta một trận, cho cô ta biết thế nào là trời cao đất dày!"
Uyển Đậu thấy bốn người đàn ông xông tới, lập tức dang hai tay ra bảo vệ Hứa Hi Ngôn: "Mấy người... Mấy người đừng có mà làm bậy! Mấy người có biết Cảnh Hi là ai không? Nếu mấy người dám ức hiếp cô ấy, ông chủ của chúng tôi... A..."
Uyển Đậu còn chưa nói hết câu đã bị một gã đàn ông to lớn lôi ra, đẩy cô ngã lăn sang một bên.
Uyển Đậu sợ bọn họ sẽ gây khó dễ cho Hứa Hi Ngôn, bèn nằm bò dưới đất lén gọi điện thoại cầu cứu boss nhà mình.
Đám người kia không thèm ngó ngàng gì đến
Uyển Đậu, hùng hổ tiến thẳng về phía Hứa Hi Ngôn, định lao đến bắt cô. Hứa Hi Ngôn đã lâu không vận động gân cốt, bây giờ vừa khéo có thể mượn cơ hội luyện tay chân một chút.
Cô không hề sợ hãi chút nào, chỉ ung dung khởi động cổ tay, vặn vặn cổ mấy cái. Sau đó, chờ hai người kia đến gần, cô tung ra một cú đấm vào thẳng mặt một tên bên trái. Lực của cô mạnh đến mức gã đàn ông khỏe mạnh phải lảo đảo, cơ thể vạm vỡ đụng cả vào bàn ăn.
Còn lại tên bên phải, cô giơ chân đạp thẳng vào người gã, khiến đối phương bay thẳng vào tường rồi té ngã trên đất.
Trong phòng vang lên tiếng đánh đấm bùm bụp, nhưng những âm thanh ầm ĩ đó vẫn không thể đánh thức được Mã Hạo Đông đang say rượu. Còn Uyển Đậu, sau khi gửi một tin nhắn cầu cứu đi xong, bây giờ cô lại cảm thấy hình như mình làm điều thừa rồi.
Cô vốn đang vô cùng lo lắng, nhưng sau khi chính mắt thấy bản lĩnh cao siêu của Cảnh Hi thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi reo hò:
Bà chủ thật oai phong!
Bà chủ thật là giỏi!
Bà chủ! Em ngưỡng mộ chị vô cùng!
Hứa Hi Ngôn hung hăng dạy cho bốn người đàn ông một bài học nhớ đời. Cô quăng cái ghế lên đánh "rầm" một tiếng rồi nhìn chị Tống đang vô cùng hoảng sợ.
Cô ta chỉ biết Cảnh Hi đã từng đóng thế vai nữ chính trong "Ngọn Nguồn Tội Lỗi", nhưng lúc đó cô ta không có mặt ở đó nên không tận mắt chứng kiến. Bây giờ, chính mắt cô ta nhìn thấy Cảnh Hi xử lí mấy người đàn ông, động tác vừa nhanh vừa hiểm, quả thật khiến cô ta vô cùng run sợ.
Sau khi Hứa Hi Ngôn giải quyết xong đám người mà chị Tống mang đến, đồ đạc trong cả căn phòng lăn lóc khắp nơi, ngổn ngang bừa bãi. Ngoại trừ Mã Hạo Đông vẫn đang ngủ say sưa không nhúc nhích, những đồ dùng khác trong phòng đều bị đập nát.
Một mình Hứa Hi Ngôn đối phó với bốn người đàn ông, trên người cô ít nhiều cũng bị trúng đòn. Lúc cô đang xoa xoa cánh tay thì có một đoàn vệ sĩ mặc áo đen kéo nhau tiến vào.
Dịch Tiêu dẫn đầu đoàn người đó, xông tới hỏi: "Cô Cảnh Hi! Cô có sao không?"
...
...