Bầu không khí cũng thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng vài giây.
Vài giây sau, trong video trên điện thoại di động, Long Tiếu Hổ mới hồi thần lại rồi bùng nổ lửa giận, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa mà bật dậy, mắt như chuông đồng, cắn răng nghiến lợi gằn từng tiếng:
“Nhãi con, mày dám giết nó!”
“Được, được lắm, có dám để lại tên họ không?”
“Nhớ lấy, tao họ Trần, tên Bát Hoang, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh mày tới”.
“Trần Bát Hoang, hay cho một tên Trần Bát Hoang, mày…”
“Răng rắc!”
Không đợi Long Tiếu Hổ dứt lời, điện thoại đã bị Trần Đức ném xuống đất, một chân giẫm nát.
Mọi người lại há mồm trợn mát một lần nữa.
Đó thế nhưng là Long Tiếu Hổ!
Ông trùm của khu phía bắc thành phố Tân!
Trong tay nắm giữ toàn bộ tài nguyên của thế giới ngầm tại khu vực phía bắc!
Vậy mà không cho lấy một chút thể diện.
Hành động này cũng quá điên rồ rồi!
Ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng gặp qua kẻ nào điên cuồng như vậy, từng người đều kinh sợ tới cực điểm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Đại ca…”, Triệu Thâm sáp lại gần tới trước Trần Đức: “Anh làm như vậy là trực tiếp đắc tội tới Long Tiếu Hổ rồi!”
“Đắc tội chết thì đắc tội chết đi”, vẻ mặt Trần Đức bình tĩnh, một tên Long Tiếu Hổ mà thôi, anh căn bản không để trong lòng.
Triệu Thâm không biết nói sao.
Đắc tội chết liền đắc tội chết.
Nói thật nhẹ