Lão đại!
Hàng chục người đồng thanh chào Trần Đức, bọn họ làm thế nào cũng không thể tin được việc chính người thanh niên trước mắt đã giải quyết mọi chuyện, nhưng họ dành sự tôn trọng tuyệt đối cho Triệu Thâm.
“Tốt”.
Triệu Thâm nói: “Đem tất cả những tên này trở về, còn có thi thể của Bạo Long mang về cho chó ăn”.
Triệu Thâm cũng là một người tàn nhẫn, đâm lao thì phải theo lao, dẫu sao giết cũng đã giết, cũng đã mạo phạm Long Tiếu Hổ tới bước đường sống chết, còn không bằng triệt để đắc tội.
“Vâng!
Dưới sự chỉ huy của Triệu Thâm, mọi người bắt đầu thu dọn tàn cuộc.
Đợi Triệu Thâm ngoảnh lại mới phát hiện đại ca lớn đã rời đi từ lúc nào.
Trần Đức đương nhiên sẽ không trở lại nhà của Liễu Như Nguyệt với một thân nặng mùi máu tanh này mà quay lại nhà riêng tắm rửa sạch sẽ.
Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.
č0m
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên tay Trần Đức đang cầm tấm bản đồ máu mà Trương Phàm để lại mà ngẩn ngơ.
Vừa nhìn chằm chằm vào bản đồ máu, anh vừa lẩm bẩm:
“Các anh em, hiện tại tôi đẵ diệt trừ đi di chứng, sự phô trương của ngày hôm nay chỉ là bắt đầu, tôi sẽ khiến kẻ hại chết mọi người phải chú ý tới sự tồn tại của tôi, phải tới tìm tôi”.
“Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ phải khiến chúng trả giá đắt, nợ máu phải trả bằng máu!”
Trong đầu Trần Đức hiện lên