Thi tạch r mng????????
Dnay bị viêm bờ mi á vs học hành bận nên t ra muộn xíu nho????????
____________________
Đến tối bác sĩ phải vào bôi thuốc cho cậu, bốn vết thương trên ngực đã ngừng chảy máu và bắt đầu khô lại. Mỗi lần bôi thuốc như vậy đều như muốn đau chết cậu. Bác sĩ đẩy xe thuốc tiến vào, đưa cho Lục Xuyên Thời số thuốc uống của tối nay, Sở Tinh lại hâm hấp sốt được hắn đắp khăn đang nằm trên giường. Sở Tinh đang thiu thiu ngủ, tận hương từng cái vuốt ve của hắn trên lưng, từng cái xoa đầu nhẹ nhàng.
Rồi Lục Xuyên Thời dừng lại, hắn từ tốn cởi áo bệnh nhân của cậu để bác sĩ bôi thuốc, Sở Tinh cũng dần tỉnh lại. Cậu nhìn đến bông sát trùng cùng chai nước thuốc quen thuộc ấy rồi lại rùng mình. Hai mắt lại ầng ậc nước rồi. Cậu kéo tay áo hắn, lí nhí nói nhỏ gì đó. Lục Xuyên Thời xoa xoa mái tóc ẩm mồ hôi của cậu rồi thủ thỉ bảo cậu cứ yên tâm, sẽ không đau lắm đâu, có thể cắn tay hắn này, hắn không sợ đau. Sở Tinh nghe vậy thì lặng lẽ lắc đầu, cậu cũng không muốn ông xã bị đau, nhỡ hắn đau thì ai đút ăn cho cậu, ai xoa lưng cho cậu ngủ, ai cho cậu chocolate nữa. Suy nghĩ của một bé ngốc chỉ đơn giản như vậy thôi, nhưng dù có trong trạng thái nào thì Sở Tinh cũng không muốn Xuyên Thời bị thương, dù là vì mình hay bất cứ lí do nào khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tay cậu đan với tay hắn, một tay cậu bấu chặt lấy drap giường. Sở Tinh chuẩn bị bôi thuốc.
"Cứ bình tĩnh nhé, vết thương đã khô lại rồi, sẽ không còn đau như hôm trước nữa."
Bác sĩ đang nhỏ thuốc ra bông y tế, anh không nhìn hai người, chỉ chăm chú vào công việc của mình, dù bệnh nhân có là ai, mang giới tính nào, có điều gì khác thường thì cũng là bệnh nhân của anh. Sở Tinh nhìn anh gật đầu, dù bác sĩ không biết nhưng cậu cảm thấy rất thoải mái khi ở cùng bác sĩ, bác sĩ sẽ không sỉ nhục, không phỉ báng cậu như cha và dì, cũng sẽ không đánh cậu như bọn người xấu nên cậu tin tưởng bác sĩ lắm.
Bác sĩ bắt đầu bôi thuốc lên bốn vết thương vừa dài vừa đỏ trên ngực cậu. Vừa mới chạm vào Sở Tinh đã muốn khóc, đau quá trời. Nhưng may bên cạnh vẫn luôn có Xuyên Thời cổ vũ tinh thần cho cậu. Có ông xã rồi thì bé ngốc chẳng còn sợ gì nữa. Dù đôi mắt đã ngập nước nhưng Sở Tinh vẫn nhất quyết cắn môi không chịu kêu rên tiếng nào. Lục Xuyên Thời nhìn bé con của hắn mà xót đứt ruột, ước gì những vết thương đó là của hắn, hắn không muốn cậu phải chịu cũng chẳng muốn bản thân phải nhìn thấy cậu chịu đựng những đau đớn này.
Phải đến 10 phút sau bác sĩ mới toát mồ hôi mà bôi xong thuốc cho mấy vết thương. Là bác sĩ nên anh hiểu nỗi đau của những bệnh nhân cũng như nỗi lo lắng của người nhà. Anh đã cố nhẹ tay nhất có thể để không làm bệnh nhân của mình quá khổ sở. Rồi tiện tay anh bảo hắn vạch tay áo để bôi thuốc cho vết bỏng trên tay. Lục Xuyên Thời nghe theo, bác sĩ lấy miếng bông khác rồi thấm thuốc lên vết thương, vì sức đề kháng tốt nên vết bỏng nặng đó của hắn cũng tiến triển rất tốt. Sở Tinh hé mắt nhìn chằm chằm hắn, cậu im lặng mà đăm chiêu như suy nghĩ thứ gì...
Cất dọn đồ nghề xong anh chào tạm biệt hai người rồi bước ra ngoài, cũng không quên nhắc Lục Xuyên Thời cho cậu uống thuốc, đêm đến thì nhớ trông coi cậu cẩn thận nếu không vết thương sẽ lại rách ra. Lục Xuyên Thời thận trọng đáp ứng yêu cầu của bác sĩ. Xong xuôi bác sĩ mới yên tâm bước ra ngoài.
Sở Tinh cuối cùng cũng dám chớp mắt để những giọt lệ rơi xuống. Lục Xuyên Thời xót xa lau đi nước mắt cho bé con của hắn, không