Sau khi Phó Hành Vân thành danh, phim truyền hình, banner quảng cáo, app điện thoại di động, nơi nơi đều xuất hiện hình ảnh của anh.
Sự tồn tại của anh tựa như một tấm lưới vừa dày vừa rộng, quấn lấy Văn Thệ Xuyên đang sa sút tinh thần giam vào bên trong, làm hắn không thở nổi.
Đoạn thời gian Văn Thệ Xuyên khủng hoảng nhất, hắn gặp Trần Hân.
Hôm đó hắn ngồi trong quán bar cũ nơi hắn quen biết Phó Hành Vân, Trần Hân khi ấy cũng không có danh tiếng gì, mới đóng được một bộ web drama vốn nhỏ chẳng có ai xem, thậm chí còn không được xưng là diễn viên.
Tửu lượng của Văn Thệ Xuyên luôn không tồi, hơn nữa chưa bao giờ phóng túng để mình uống say, cùng lắm chỉ hơi ngà ngà.
Trần Hân gọi hai ly rượu, đến ngồi bên cạnh, đẩy một ly sang cho hắn.
Văn Thệ Xuyên không thèm ngẩng đầu, đẩy ly rượu về chỗ cậu ta, Trần Hân cũng không nhụt chí, cứ ngồi lì bên cạnh, vươn ngón tay gõ gõ lên tay hắn, mềm giọng hỏi: "Anh trai này, hình xăm trên tay anh là cái gì thế?"
Hắn ngẩng đầu nhìn Trần Hân một cái, sửng sốt mất hai giây, mà cũng chỉ ngắn ngủi hai giây.
Diện mạo Trần Hân có ba phần tương tự Phó Hành Vân, dưới ánh sáng tù mù trong quán bar trông càng giống hơn, đến ánh mắt sợ sệt kia cũng giống.
Nhưng Trần Hân trông như một con thỏ vô hại, mà Phó Hành Vân thì luôn che giấu nỗi khiếp đảm của mình, tựa như một con mèo con đi lạc, càng sợ sệt lại càng hung hăng.
Văn Thệ Xuyên không nói với cậu ta lời nào, ngẩng đầu ra hiệu với bartender ý nói ghi sổ tiền rượu rồi đứng dậy đi về.
Trần Hân thật sự càng để ý đến Văn Thệ Xuyên hơn, ba ngày thì hết hai là cắm ở quán bar, còn đi tìm người này người nọ hỏi thăm đủ thứ về hắn.
Nghe được chuyện của Phó Hành Vân, cậu ta thầm nghĩ mình có lẽ còn cơ hội, thế là càng đeo bám hết lần này đến lần khác.
Văn Thệ Xuyên thì không nói lời từ chối cậu ta thẳng mặt, không phải hắn có ý tứ mập mờ gì, mà là hắn thật sự hoàn toàn không để ý.
Nghe Phó Hành Vân kể lại, hắn đột nhiên nhớ ra, hình như đúng là từng có chuyện như thế.
Ngày đó hắn uống quá nhiều, chính xác là cực kỳ vô cùng nhiều, hắn cũng không nhớ vì sao mình lại uống, ngã xuống giường là gần như hôn mê.
Thời điểm tỉnh lại, thấy trên mặt giường la liệt chai rỗng, hắn trở mình một cái, mấy chai rượu lăn xuống đất, vỡ tan tành.
Đầu hắn đau như muốn nứt ra, không thèm thu dọn, cứ như vậy nằm trên giường.
Hắn uống say, ngủ cũng không yên ổn, hắn nằm mơ suốt đêm, trong mơ đều là Phó Hành Vân, mà cụ thể mơ thấy cái gì, chính hắn cũng không rõ.
Hắn mơ mơ màng màng đứng dậy rửa mặt, tính xuống lầu tìm cái gì ăn lót dạ.
Mặt trời đã ở trên đỉnh đầu, phơi cho hắn một trận choáng váng, khiến hắn suýt nữa thì té ngã trên cầu thang.
Hắn dứt khoát đỡ đèn đường ngồi xổm xuống hút điếu thuốc, toàn thân giống như đi mượn, vừa nhả khói vừa phát ngốc.
Đúng lúc này Trần Hân đi tới, không biết cậu ta hỏi được ở đâu thông tin Văn Thệ Xuyên sống ở chỗ này.
Hắn chỉ mơ hồ thấy một bóng người từ hướng ngược sáng đi tới, gương mặt mơ hồ không rõ, dáng vẻ trông rất giống Phó Hành Vân.
Văn Thệ Xuyên nhớ mang máng bọn họ từng hôn môi ở chỗ này.
Đó là một buổi tối mùa đông, trời đổ tuyết, Phó Hành Vân không biết là bị chạm dây thần kinh nào đột nhiên hô hào nói muốn ăn kem, Văn Thệ Xuyên cố ý từ chối ngược, nói ngoài trời lạnh lắm, không thể ăn kem.
Hai người thật thật giả giả đấu võ mồm qua lại một chút, cuối cùng Phó Hành Vân tức tối tự chạy đi mua kem.
Văn Thệ Xuyên ngồi xổm bên dưới cột đèn đường chờ anh, bị gió lạnh thổi đến run bần bật, mấy khớp ngón tay ửng hồng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đợi.
Không bao lâu sau, Phó Hành Vân trở lại, trên người mặc cái áo lông vũ to dài đến muốn quét đất của Văn Thệ Xuyên, quấn một vòng khăn quàng cổ màu đỏ, khiến gương mặt bị thu lại bé tí, tay anh cầm một que kem, vừa ăn vừa đánh hắt xì.
"Đáng đời lắm." Văn Thệ Xuyên nhả điếu thuốc ra, mắng một câu.
Phó Hành Vân lạnh đến sắp hỏng rồi, cả môi và đầu lưỡi đều đông lạnh đến tê rần, nói cũng không rõ chữ, nhưng vẫn không chịu nhận sai.
Anh tiến lên, dí đôi môi lạnh như băng vào mặt Văn Thệ Xuyên, hắn dùng cái tay không cầm thuốc lá túm gáy anh lại, cùng anh hôn môi, môi lưỡi Phó Hành Vân dần dần nóng lên, hơi thở phả ra đều là sương trắng.
Que kem đã bị rơi xuống nền tuyết, Phó Hành Vân giả vờ giả vịt trách móc: "Hại em rơi mất kem rồi, đang ăn ngon, lãng phí."
Văn Thệ Xuyên nói: "Tôi mua lại cho em một cây nhé?"
Phó Hành Vân vội vàng túm hắn lên lầu: "Không mua nữa không mua nữa, phí tiền.
Đi thôi, về nhà ngủ."
Trong lúc nhất thời, đầu óc sau cơn say phân không rõ hồi ức và hiện tại, ranh giới giữa cảnh trong mơ và hiện thực cũng chồng chéo lên nhau, người đi tới đứng ngược sáng kia quá giống người trong lòng hắn.
Văn Thệ Xuyên hơi mờ mịt, người nọ lại cong lưng, dán sát lại gần mặt hắn, hắn theo quán tính đưa tay lên đỡ lấy gáy người đó.
Nhưng chỉ đến khi gương mặt bọn họ đã sát đến trình độ có thể phân biệt rõ ràng, Văn Thệ Xuyên như bị một xô nước đá dội vào đầu, tỉnh táo lại trong nháy mắt —— người này không phải Phó Hành Vân.
Hắn nhanh chóng đẩy Trần Hân ra, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy lại bị Phó Hành Vân nhìn thấy, Văn Thệ Xuyên không biết nên nói gì.
Thế gian có rất nhiều chuyện trùng hợp, trùng hợp đến mức nghe như bị sắp đặt.
Quả nhiên, Phó Hành Vân đứng trước mặt hắn hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Làm gì có chuyện khéo như thế, ai mà tin được?"
Nhưng kỳ thật Phó Hành Vân lập tức tin, cho dù Văn Thệ Xuyên nói là vì Trần Hân không cẩn thận giẫm vỏ chuối trượt té, lúc ngã xuống tình cờ chạm môi hắn, anh cũng sẽ tin, chỉ cần hắn có một chút xíu ý muốn giải thích.
Trong lòng anh âm thầm tự an ủi: phẩm vị Văn Thệ Xuyên sẽ không kém cỏi như thế đâu.
Phó Hành Vân nói thêm: "Lần trước tôi đi thử vai còn trông thấy cậu ta đến phòng làm việc của anh đấy."
Văn Thệ Xuyên giải thích: "Tôi không gặp, cậu ta không có lịch hẹn trước, không ai để cậu ta vào trong."
"Thế..." anh tiếp tục truy vấn, "Thế vừa nãy, anh nói gì với cậu ta?"
Tốc độ nói của Văn Thệ Xuyên rất nhanh, cứ như hắn chỉ cần nói chậm đi một chút thôi sẽ không đủ làm Phó Hành Vân yên tâm: "Nói cậu ta đừng phá em nữa, cho dù chúng ta không ở bên nhau, tôi cũng sẽ không đến với cậu ta."
Không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người lập tức hạ xuống, vốn dĩ bọn họ đều đang tức giận như hai trái bóng căng tròn, chỉ cần chọc một cái sẽ nổ tung.
Nhưng hiện tại, bóng bay đã "xì" một tiếng xẹp xuống.
"Cốc cốc cốc ——" bên ngoài có người gõ cửa.
Phó Hành Vân dừng lại, xoay người mở cửa, thấy Dư Hướng Vãn đứng bên ngoài, trên mặt viết đầy lo lắng: "Hai người cãi nhau đấy à?"
"Không, nói chuyện hơi hăng chút thôi." Phó Hành Vân lấp liếm.
Dư Hướng Vãn còn lâu mới tin: "Tôi mang đồ ăn đến cho hai anh đây, chưa ăn gì mà cách một cái hành lang ai ai cũng nghe tiếng hai người ầm ĩ rồi..."
Văn Thệ Xuyên đứng sau lưng Phó Hành Vân, lướt qua vai anh, một tay nhận khay đồ ăn Dư Hướng Vãn đem tới, nói một câu "cảm ơn", tay kia kéo cửa lại.
Bây giờ trước mặt Phó Hành Vân là cánh cửa phòng, anh cúi thấp người xuống, chui ra khỏi cánh tay Văn Thệ Xuyên.
Hắn xoay người lại, "Đến lượt em nói."
Phó Hành Vân giả ngốc, bầu không khí căng thẳng vừa rồi đã bay sạch.
Hốc mắt anh vì trận khắc khẩu vừa rồi nên vẫn còn hồng hồng, nhưng tâm tình đã tốt lên nhiều lắm.
Anh cầm lấy một chiếc cupcake từ cái khay trên tay Văn Thệ Xuyên, làm bộ như rất hứng thú ngắm nhìn cái bánh, dùng ngón tay gảy gảy lớp kem trên mặt bánh, còn liếm ngón tay để nếm hương vị, nhỏ giọng, "Nói chuyện gì cơ..."
Văn Thệ Xuyên buông khay xuống, nhìn Phó Hành Vân ăn bánh kem, cũng không nói thêm lời nào.
Hắn nhìn chăm chú đến mức Phó Hành Vân không dám ngẩng đầu lên, miệng dính đầy kem, nuốt cũng không được mà không nuối càng không xong.
Lúc này tâm trạng anh đang