Đứng trong vườn, tôi ôm chặt Phoebe, lời nói của Dư Kiêu hiện lên trong đầu tôi khi chúng tôi chào tạm biệt, tôi cau mày, tôi lựa chọn tin tưởng, tin tưởng vào tình yêu của chúng tôi tích lũy gần 10 năm qua, sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể dễ dàng phá vỡ chúng tôi!
Tôi và Phoebe vẫn đang sống một cuộc sống bình dị, cô ấy vẫn đi sớm về muộn, còn tôi vẫn là người vô tư vô lo, cho đến một buổi tối, tôi dẫn Hỉ Đa Đa đi dạo trong khu biệt thự, bỗng nhiên có một chiếc ô tô thể thao Porsche màu đen lao tới, chiếc xe đó nháy đèn về phía tôi, tôi thả chậm bước chân mang nghi ngờ đi về phía trước, lúc này có một bóng người mở cửa bước ra.
Quan Thư Quân giữ cửa xe, nụ cười trên khóe miệng khiến tôi không nhìn ra được cảm xúc gì, cô ấy và Phoebe quả thực rất giống nhau, nhíu mày hay cười cũng khó phát hiện ra trong lòng cô ấy đang nghĩ gì. Tôi hơi ngạc nhiên, tưởng rằng Phoebe sẽ xuống xe, nhưng mà, chỉ có một mình Quan Thư Quân, khí chất của người này khiến Hỉ Đa Đa luôn ngoan ngoãn hậm hực rên lên.
Tôi thả dây ra một đoạn, có lẽ Quan Thư Quân cũng không sợ chó cho lắm, cô ấy bước đi đầy tự tin trên đôi giày cao gót, lướt qua Hỉ Đa Đa đến trước mặt tôi, "Cô Vưu, gần đây ổn chứ?"
"Quan tổng, sao cô lại ở đây?"
Tôi hỏi thẳng, Quan Thư Quân cười chỉ sang khu vườn bên cạnh: "Lần trước đưa Phoebe về, tôi thấy khu biệt thự này khá tốt, yên tĩnh và không phải nhà biệt thự liền kề nhau nên tùy ý mua một cái, thỉnh thoảng ghé qua ở lại. Nói thế nào đây, chúng ta bây giờ là hàng xóm của nhau. "
Tôi cười chết lặng, nhưng không khỏi thốt lên mấy câu khen ngợi: "Vậy thì xin chúc mừng Quan tổng gia nhập hội đồng bọn."
"Tôi chuyển đến đây một thời gian rồi, nhưng mà bận rộn công việc quá cho nên vẫn chưa đến của hỏi thăm, nếu như đã gặp nhau rồi, cô Vưu nể mặt mời vào nhà uống trà nói chuyện phiếm đi."
Quan Thư Quân mở cổng sắt của khu vườn, quay về lại xe và đậu xe vào trong, tôi buộc Hỉ Đa Đa ở cửa ra vào của khu vườn rồi đi theo cô ấy vào trong nhà, tôi cũng đã quen với những kẻ có tiền sống xa hoa rồi, cho nên cũng không có mắng mỏ trong lòng nhiều lắm, Quan Thư Quân mang trà và cà phê ra hỏi, "Cà phê hay trà?"
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: "Nước lọc."
"Cô thật đúng là người khiến người ta bớt lo."
"Quá khen."
Nói rồi Quan Thư Quân đi vào bếp lấy chai nước, còn tôi thì ngồi trên ghế sô pha chờ đợi, nhìn lên đồ trang trí trong nhà, Lòng người khó mà đoán trước, huống chi cô là người từng trải, cho dù Phoebe có bất động như núi, không có nghĩa là Quan Thư Quân không thể không đào ra, tục ngữ có câu tất cả đều có thể.
Tôi chợt nhớ đến lời cảnh báo mà Giản Ngữ Mộng đã nói với tôi, cho đến khi Quan Thư Quân cầm chai nước áp lên mặt tôi, tôi mới hoàn hồn lại. Cô ấy vừa vặn nắp chai ra vừa nói: "Nghĩ gì thế?"
"Tôi đang nghĩ, Quan tổng rất biết hưởng thụ cuộc sống."
Quan Thư Quân dựa vào ghế sô pha, uống một ngụm nước, bắt chéo chân rồi phá lên cười: "Kiếm tiền không phải chỉ để hưởng thụ sao."
"Giá như Phoebe của tôi có nhận thức như thế này."
"Mỗi người đều có dòng theo đuổi riêng. Đối với cô ấy mà nói, tiền là điều kiện cần, còn thành tựu mới chính là điều kiện đủ của cô ấy. Nếu để tôi giống cô ấy, ước gì 365 ngày đều ở công ty, có lẽ tôi là lên cơn đột quỵ rồi."
"Gâu gâu gâu...."
Tiếng sủa của Hỉ Đa Đa vang lên, tôi và Quan Thư Quân đều xoay đầu nhìn về phía cửa, một tay Phoebe cầm túi, tay kia cầm sợi dây, còn Hỉ Đa Đa thì quẫy đuôi, sắc mặt Phoebe không tốt lắm, cô ấy nhìn tôi thờ ơ: "Về nhà..."
Quan Thư Quân thuận thế đứng dậy đi tới chào hỏi: "Nếu như cô đã đến rồi thì vào đây ngồi một lát đi."
Phoebe ngước mắt lên nhìn Quan Thư Quân, tôi đã nghĩ cô ấy sẽ thuận theo mà đồng ý, nhưng điều mà cô ấy không làm người ta thất vọng, chính là đến thời điểm này cô ấy nói một không hai: "Không cần làm phiền Quan tổng, ai cũng bận cả ngày rồi, nên về nhà nghỉ ngơi. Vưu Phi Phàm, về nhà."
Ngay khi tôi định đứng dậy rời đi cùng Phoebe, Quan Thư Quân vỗ tay thành tiếng, "Phải rồi, Phoebe lần trước cô có đồ rơi ở nhà tôi, đợi chút, tôi lên lấy đưa cho cô."
Nói xong Quan Thư Quân lập tức đi lên lầu, Phoebe khẽ nhíu mày: "Sao em lại ở đây?"
Tôi ngẩng đầu lên, trong lòng bình tĩnh hơn