Có thể câu hỏi của tôi gợi lên một quá khứ nào đó ở Thu Kỳ. Cô ấy đứng lên không trả lời mà đi đi lại lại với hai tay chắp sau lưng. Tôi nghĩ mình đã nói sai, khi tôi định xin lỗi, Thu Kỳ quay lại ngồi vào bàn, gõ bàn: "Nếu cô đã muốn biết, vậy sao không mau lại đây ăn rồi nghe."
"Cô đủ tàn nhẫn, mang chuyện cũ ép tôi ăn!"
Tôi trêu ghẹo, Thu Kỳ cười thành tiếng: "Ha ha ha.... Cô nói cái gì đâu không à, tôi đây gọi là lợi hại, mang đến cho chúng sinh... sự thiện lương!"
Tôi giơ ngón tay cái lên, like 1 cái, rồi trả lời: "Tặng cô 666 trái tim!"
Nhìn theo hướng cô ấy, tầm mắt tôi rơi vào thức ăn đang bốc khói trên bàn, không khỏi nuốt nước miếng, Thu Kỳ châm một điếu thuốc, làm vẻ như dân thấu hiểu chuyện đời: "Cho dù lúc trước đã xảy ra chuyện gì, phải ăn no rồi mới có sức tiếp tục khổ sở, đúng không?"
Tôi trợn tròn mắt, đây là kiểu thuyết phục gì thế? Lập tức giẫm dép lê bước tới bàn ăn, một cái liền toàn bộ động tác hoàn thành! Trong khi mở đồ, tôi nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào Thu Kỳ, trong mắt tôi hiện lên dòng chữ cô nói đi!
Có lẽ hầu hết những người có chuyện xưa đều có một vấn đề chung, đó là họ luôn thích vẽ ra một gương mặt nhẹ nhàng, vui vẻ bất cần đời, giống như ước gì ra vẻ cho mọi thấy rằng, chúng tôi sống rất tốt, cực kỳ vui vẻ, nhưng mà có rất nhiều điều muốn nói, lại không thể tìm thấy ai đáng để nói. Thu Kỳ cũng vậy mà tôi cũng thế.
Chỉ là một thoáng thở dài, niềm vui từ nửa phút trước đã biến mất trên khuôn mặt cô ấy, có thể là do cô ấy đang tổ chức ngôn ngữ, hoặc cũng có thể đó là những ký ức điên cuồng trong tâm trí. Tôi cúi đầu ăn lấy ăn để, Thu Kỳ dập tắt điếu thuốc, ôm lấy vai tôi: "Chúng ta trao đổi đi."
Tôi cầm đũa lên một hồi, sau đó khó hiểu nhìn cô ấy: "Trao đổi cái gì?"
"Không thể để mình tôi kể chuyện lại chứ. Đêm hôm qua, cô gào khóc thảm thiết, vậy cô cũng cần nói! Nếu không chỉ có mình cô nghe, tôi cũng khá thiệt thòi!"
"Này, tôi không ép cô nha!"
"Nói tóm lại là trao đổi hay không? Đổi hay không đổi? Đổi hay không? Đổi không?"
"Được rồi, được rồi... cô nói trước đi!"
Sau đó, Thu Kỳ nhìn chằm chằm vào mắt tôi nghiêm túc, với một nụ cười xấu xa: "Lần đầu gặp mặt, tôi đã đoán cô thích phụ nữ."
Tôi mỉm cười cúi đầu, cảm thấy bất lực, nhưng tôi vẫn thừa nhận suy đoán của Thu Kỳ mà không hề né tránh: "Ừ."
Thu Kỳ nghiêng đầu và giơ tay lên tinh nghịch: "Đồng nhân của tôi, xin chào ~"
Cái xã hội này có chuyện "Đại nhân hòa" cũng không có gì lạ, đi đâu cũng gặp những người tương tự, tôi mỉm cười bắt tay Thu Kỳ, Thu Kỳ lại châm một điếu thuốc và thở dài nhẹ nhàng:
"Tôi quen biết cô ấy tổng cộng 8 năm, cô có biết khái niệm này là gì không? Là mang thanh xuân của bản thân cho đối phương, mục tiêu là đi cùng nhau đến hết cuộc đời này, chiến tranh kháng Nhật đã giành được thắng lợi.
Tôi là người sống vô ưu vô lo, có sở thích riêng và tự do, chỉ cần ăn no mặc ấm là đủ, cũng sẽ không tham quá nhiều thứ, nhưng cô ấy thì khác, cô ấy tập trung cho sự nghiệp, hay tăng ca, thích mở họp, gặp khách hàng, thích nhìn tài khoản ngân hàng có nhiều số 0, giống như những cái đó còn đặt trên cả tôi, đương nhiên, cái này chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi...."
Sau vài câu nói, Thu Kỳ đã kéo tôi vào vòng xoáy của Phoebe, tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt không thể tin được, tôi đặt đũa xuống, lấy khăn giấy ra lau môi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy thì. .. chuyện gì xảy ra sau đó? .. các cô đã xảy ra chuyện gì?"
Khuôn mặt Thu Kỳ u ám rất khó nhìn, cô ấy cụp mắt nhìn tàn thuốc trên đầu ngón tay, ánh mắt chúng tôi đều đặt lên điếu thuốc cháy gần hết kia, mắt thấy điếu thuốc cháy đến ngón tay cô ấy, Thu Kỳ vẫn còn thờ ơ, tôi nhanh tay vội vàng vo khăn giấy trong tay vứt qua một bên, nhanh chóng giật tàn thuốc rồi dập tắt nó, "Cô điên rồi... để tôi xem ... Có đau không?"
Tôi nắm lấy tay cô ấy xem có bị bỏng không, nhưng một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay gần như bị bỏng, tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Thu Kỳ, cô ấy ngẩng đầu lên khịt khịt mũi, muốn giữ một nụ cười nhưng nó quá gượng gạo, để lộ nỗi buồn ở trên đó, đó là cái nhìn của nhiều cảm xúc lẫn lộn.
"Nếu như nó rất đau đớn, vậy thì đừng nhớ đến nó nữa."
Tôi ôm vai cô ấy để an ủi, Thu Kỳ nhắm mắt lại, cô ấy vùi đầu vào áo tôi, đến cùng thì cái đau đó đau đến mức như thế nào mà có thể khiến một người khi nhớ đến lại khóc thương tâm như vậy?
Rời khỏi vòng tay tôi, Thu Kỳ đỏ mắt nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng cô ấy đứng dậy và đi ra phía sau tôi, nói với một sự oán hận sâu sắc: "Cô ấy là người luôn phấn đấu để trở thành người giỏi nhất, khi chúng tôi yêu nhau năm thứ bảy. Sau khi lên sàn thành công, công ty có thể được bảo toàn trong cuộc khủng hoảng tài chính vào năm sau nữa, nhưng ngay sau đó, một công ty chuyên mua lại đã theo dõi tất cả nỗ lực của cô.
Sau khi nhận được tin báo, chúng tôi cố tình tìm thám tử để