[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 9


trước sau


Rời khỏi ga tàu hoả, tôi vừa mở điện thoại ra xem vừa đi đến điểm đón xe taxi. Vốn định lên Baidu xem thử có khách sạn nào quanh đây tốt không, nhưng một bóng người đã va vào tôi, khiến điện thoại tôi rơi xuống đất.



"A! Xin lỗi, xin lỗi cô! Có đụng cô bị thương chỗ nào không?"



Chàng trai sau lưng cõng cây đàn ghi ta, vội vàng xin lỗi rồi nhặt điện thoại của tôi lên, lấy áo lau sạch màn hình, tôi cầm lấy điện thoại, nhìn qua cũng không thấy bị hỏng, cho nên cũng định cất bước rời đi, "Không sao, tôi không sao, tôi cũng có phần trách nhiệm vì không nhìn đường."



Chàng trai ở phía sau tôi không ngừng nói xin lỗi, cuối cùng cũng đi theo bước chân tôi ra điểm đón xe taxi, bắt đầu trò chuyện làm quen về Thành Đô: "Tôi nhìn cô trông không giống là đến đây công tác, có vẻ như cô đang đi du lịch? Vừa rồi tôi thực sự bất cẩn, như vậy đi, để bày tỏ lòng xin lỗi của tôi, cái này cho cô!"



Chàng trai lấy ví tiền ra, cầm danh thiếp đưa cho tôi, tôi nhìn tấm danh thiếp nghi hoặc, "Đây là cái gì?"



"Đây là homestay do anh trai tôi quản lý, ở tại Thành Đô cũng có chút danh tiếng. Để bày tỏ lòng xin lỗi, cho nên sẽ cho cô ở miễn phí."



Tôi từ chối đẩy tay cậu ta ra, "A... tôi nhận lời xin lỗi và ý tốt của cậu, miễn phí gì đó thì thôi đi."



Chàng trai lại mặt dày nói, "Nếu như cô không nhận ý tốt của tôi, vậy thì giảm giá cũng được!"




Ahhh, giới trẻ ngày nay không biết xấu hổ là gì hết sao? Tôi mặc kệ cậu ta, xe taxi vừa chạy tới, tôi mở cửa bước lên, ngay sau đó chàng trai cũng ngồi vào trong xe, còn báo địa chỉ, "Bác tài... đi đến đường Xuân Tây."



Tôi ngồi ở ghế kế bên tài xe, quay đầu lại liếc cậu ta, "Cậu! Cậu là keo dính sao? Bỏ cũng không bỏ được."



Chàng trai đặt cây đàn qua một bên, mỉm cười, "Được rồi, coi như duyên số cho chúng ta tình cờ gặp nhau, lát nữa tôi sắp xếp cho cô một phòng, rồi giới thiệu cho cô vài món ngon của Thành Đô, tấm chân thành cùng với lòng nhiệt tình của tôi, cô nhất phải chấp nhận."



Thật sự hết cách. Sau khi xuống xe, tôi thậm chí còn không biết tên người ta, thế mà lại có lá gan đi theo cậu ta vào thang máy của một toà nhà. Khi cái homestay nổi tiếng trong miệng cậu ta xuất hiện trong tầm mắt tôi, tôi thầm thở dài, cũng may là không bỏ lỡ nơi ở tốt thế này. Chủ homestay là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, nước da ngăm đen, có râu quai nón, thoạt nhìn trông giống kiểu người nếu đi trên đường sẽ không quay đầu lại.



Anh ta nhướng mắt bỏ qua thằng em trai rồi nhìn thẳng vào tôi, thằng nhóc còn ôm vai tôi, hớn hở nói, "Anh, em kéo khách về cho anh nè."



Người đàn ông kia mỉm cười gật đầu với tôi, thấp giọng hỏi, "Hà Hoà, em lại gây phiền phức cho người khác nữa sao?"



Tôi ngạc nhiên nhìn cậu nhóc, "Cậu tên là ha ha à?"



"Gì mà ha ha chứ! Họ là Hà, tên là Hoà!"



"Ồ... là Hà Hoà."



Lúc đăng ký nhận phòng, chúng tôi nói chuyện phiếm đôi câu với nhau, điều khiến tôi cảm động nhất chính là câu nói của anh Hà Hoà: "Khi lòng không giải quyết được thì hãy ra ngoài chơi, ngắm nhìn rừng sâu núi xanh đáy biển, lúc đó tự nhiên trong lòng sẽ rõ ràng, chuyện gì nên chuyện gì không nên, có lẽ hiện tại không mấy vui vẻ, nhưng đã bước đi bước này, thì hãy phó mặc cho phong cảnh giải quyết."



Hà Hoà ngồi không được bao lâu thì đứng dậy rời đi cùng với cây đàn ghita trên lưng, duyên phận thật sự ngắn ngủi. Tôi cầm chìa khoá đi lên phòng, mở cửa ra phát hiện đã có người ở bên trong, tôi đứng ở trước cửa đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, có chút chưa thích ứng kịp, ánh mắt nhàn nhạt nhìn người phụ nữ đang quay lưng về phía tôi, động tác tay của người phụ nữ dừng lại, quay đầu nhìn về hướng tôi, cô ấy cười với tôi một cái, rồi nói ra câu chào quen thuộc, "Xin chào!"



Người phụ nữ đội một chiếc mũ lưỡi trai, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, mặc một chiếc áo hoodie màu xám đơn giản, quần jean rách màu xanh và một đôi giày thể thao bụi bặm, nước da màu lúa mì khỏe mạnh, gương mặt của cô ấy phải nói là thuộc kiểu gương mặt khi nhìn thấy lần đầu bạn khó có thể mà quên được, vẻ ngoài của cô ấy thật phóng khoáng không bị gì ràng buộc, cho nên trên người toả ra một nguồn năng lượng, tôi dựa vào cửa châm điếu thuốc, cẩn trọng hỏi, "Có thể hút không?"



Người phụ nữ ném thứ trong tay sang một bên và cười đến gần tôi: "Tất nhiên, sẵn tiện cho tôi ké một điếu."



Thế là chúng tôi bắt đầu làm quen từ một điếu thuốc, người phụ nữ ngậm lấy điếu thuốc, bộ dáng rất soái khí, cô ấy hiếu kỳ hỏi, "Đi chơi một mình à? Sẵn đây giới thiệu, tôi tên là Thu Kỳ, ba tôi họ Thu, mẹ tôi họ Kỳ, tôi có họ nhưng không có tên, cho nên bạn bè tôi hay gọi tôi là Thu Vô Danh, còn cô thì sao?"



"Vưu Phi Phàm, một mình đến đây."




Thu Vô Danh nhả một làn khói ra, nói đùa, "Đó là cái tên Phi Phàm nha."



Sau đó, cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá, "Cô ăn mặc với mang đồ thật đơn giản."



"Nói đi là đi, cho nên cũng chẳng mang theo gì, chỉ mang theo người."



Cô ấy bị lời nói của tôi chọc cười, Thu Kỳ chỉ vào giường nói, "Đang vào mùa thấp điểm, chỉ có hai người chúng ta trong căn nhà này, nếu như cô không để ý, vậy chúng ta có thể kết bạn đi cùng nhau. Dù sao thì tôi cũng đi có một mình."



"Rất hân hạnh, nếu cô không để ý, thì tôi hy vọng có thể đi theo cô, tôi nhìn cô, trông có vẻ hay đi ra ngoài du lịch lắm nhỉ."



"Đúng là vậy, đi du lịch có thể gây nghiện, coi bốn bể là nhà... tôi giúp cô dọn giường nhé."



Tôi chưa kịp từ chối thì Thư Kỳ đã nhiệt tình chọn cho tôi một chiếc giường, lấy ga trải giường và chăn bông từ trong tủ xuống, tôi bỏ ba lô xuống, ngồi trên ghế nhìn cô ấy, nói chuyện phiếm: "Mới đến mà đã làm phiền cô quá, để tôi tự làm là được rồi."



"Thuê mấy căn dạng ký túc xá này, nên chuẩn bị bộ chăn drap gối nệm mà dùng,

dù sao dùng bên ngoài cũng không sạch sẽ. Gần đây, Thành Đô trở lạnh, bộ đồ cô đang mặc chắc không qua được cơn lạnh này đâu. Tôi đoán cô mới xuống ga tàu đã tới đây. Lát nữa tôi với cô đi dạo, sẵn mua một số đồ dùng cần thiết cho chuyến đi."



Tôi nhướng mày và nói đùa: "Làm sao cô biết từ ga tàu đến đây? Đi khá vội, cho nên đến đây mua ít đồ là đủ rồi."



"Đi ra ngoài chơi, không ngồi tàu thì là máy bay, đoán đâu trúng đó."



"Cô thật sự rất biết làm người ta dở khóc dở cười! Một người vui tính như cô chắc hẳn kết bạn được với rất nhiều người." 



"Cũng tuỳ người thôi, như cô cho tôi một điếu thuốc, tôi sẽ đáp trả lại tương ứng. Cái này gọi là tương trợ."



Thu dọn đồ đạc xong, tôi và Thu Kỳ rời khỏi khách sạn vừa trò chuyện vừa cười đùa, kết quả không ngờ Thu Kỳ lái một chiếc xe jeep cũ kỹ của Bắc Kinh, thân thể đầy bùn nhưng chẳng khác gì một bộ đồ diễn nào đó, tôi cũng không thích đi dạo cho lắm, nên Thu Kỳ dẫn tôi đến một cửa hàng bán quần áo, chọn mấy cái áo khoác cùng với áo lông, sẵn mua thêm cái vali nhỏ.



Sau khi cất đồ vào cốp xe, chúng tôi đến một con hẻm nhỏ để ăn uống, Thu Kỳ đến từ phương Bắc cho nên trên người cũng mang theo sự cởi mở của người phương đó, nói tiếng Đông Bắc cũng rất vui tai. Cuối cùng vào lúc chạng vạng, chúng tôi mới tìm được một quán lẩu kín đáo bên đường, Thu Kỳ đập bàn một cái, "Ông chủ, cho tôi một tá bia giải khát."



Tôi xấu hổ, dở khóc dở cười nhìn chằm chằm cô ấy, "Cô lái xe đó! Còn gọi bia nữa."




"Sợ cái gì chứ, cùng lắm thì gọi taxi về, ngày mai quay lại lấy xe!"



Thế là hai đứa mở tiệc ăn uống no say, uống bia cũng không cần ly, cứ cầm chai lên mà nốc, mặc dù trời đã cuối thu, thời tiết cũng bắt đầu lạnh, nhưng mà bia lạnh kết hợp với nồi lẩu sôi sùng sục, thật là sảng khoái. Chỉ trong nháy mắt, mấy chai bia đã vào bụng, không ngờ ngày đầu tiên đến Thành Đô lại có thể gặp được một người thú vị như vậy, quả là một khởi đầu thuận lợi.



Thu Kỳ kể về một loạt những câu chuyện kỳ lạ và thú vị mà cô ấy gặp phải trên đường, trong khi tôi đang cười thì điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông, tôi nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình, tiếng cười đột ngột dừng lại, Thu Kỳ theo ánh mắt tôi nhìn vào điện thoại, "Nghe đi!"



Nhìn thấy cái tên Phoebe nhấp nháy trên màn hình, lúc này tim tôi như hoá đá, điện thoại vừa ngắt tôi lập tức cầm điện thoại tắt máy, Thu Kỳ trêu ghẹo tôi, "Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi biết ngay cô có chuyện xưa."



Tôi nâng chai bia lên cụng với cô ấy, mỉm cười khẳng định, "Đừng nói đến chuyện của tôi. Chuyện xưa của cô chắc còn thú vị hơn cả tôi. Tiếp theo, chúng ta sẽ đi đâu?"



Thu Kỳ trả lời mà không cần suy nghĩ, "Điểm đến của tôi là vùng núi nghèo khó Cam Tư, sẽ đi ngang quá Á Đinh Đạo Thành. Cô có dám đi cùng tôi không? Dù sao thì nó cũng gần Khang Định."



Nhắc đến Á Đinh Đạo Thành, tôi sững sờ trong giấy lát, tôi vẫn còn nhớ đến tác phẩm "Ngang qua thế giới của em" của Trương Gia Giai, được chuyển thể thành phim mấy năm trước, bộ phim này rất ăn khách. Tôi phải ăn vạ Phoebe mấy chập, Phoebe mới chịu bớt chút thời gian đi ra rạp xem với tôi. Tôi nhớ Đặng Siêu có chia sẻ trên "Radio Love Song":



"Tôi nói nhỏ cho mọi người biết, có một nơi gọi là Đạo Thành, tôi muốn nắm tay mang người tôi yêu nhất đến đó, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời trong xanh, ngắm núi tuyết phủ trắng, ngắm hoa vàng trên cỏ xanh, cùng xem một câu chuyện cổ tích mùa thu. Tôi muốn nói với cô ấy, nếu như trong trái tim tôi không có em, sẽ chết nơi đất lạ! Tôi muốn nói với cô ấy, yêu nhau là phải mãi mãi ở bên nhau."



Trong rạp chiếu phim tối om, Phoebe dựa đầu vào vai tôi, mười ngón tay tôi siết chặt vào nhau, có thể cô ấy còn chưa hiểu rõ hết bộ phim, nhưng đã thì thầm nói, "Trong trái tim em có một vị trí như vậy không? Nếu như có, vậy đợi đến lúc chị về hưu, khi chúng ta dần già đi, có thể mang chị đến nơi đó được không, chị giao cho em hết toàn bộ thời gian quãng đời còn lại của chị cho em."



Lúc này, Thu Kỳ rút khăn giấy đưa tới trước mặt tôi, tôi bối rối ngẩng đầu nhìn cô ấy, Thu Kỳ mỉm cười, cuối cùng thở ra một hơi, "Cô ngã bệnh rồi."



Tôi nín khóc mỉm cười phản bác lại, "Tôi vẫn ổn."



"Không, linh hồn của cô sinh bệnh nặng. Có lẽ, cô vội vàng rời bỏ một thành phố nào đó để đến đây, là vì muốn cứu rỗi bản thân."



Không biết vì lý do gì, nhưng câu nói ngắn gọn của Thu Kỳ đã chạm vào chỗ đau sâu nhất trong tim tôi, tôi cầm lấy khăn giấy, che mặt lại, tại một thành phố xa lạ, tôi để mặc cho sự hối hả tấp nập của nơi này che phủ lên trái tim đau nhức nhói của tôi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện