Câu chuyện đột ngột kết thúc, Thu Kỳ mệt mỏi nói sau một hồi im lặng: "Tôi buồn ngủ."
Tôi biết khi một ai đó cố nhớ về quá khứ đau đớn, vết thương bị xé toạc sau đó lại xác thêm muối, làm sao có thể chịu nổi được, tôi đứng dậy trải chăn bông cho cô ấy, mỉm cười và vỗ vỗ: "Buồn ngủ thì ngủ đi, ở trong mơ cái gì cũng có."
Cô ấy xuống giường bên cạnh ta nhắm mắt dưỡng thần, tôi dựa vào đầu giường âm thầm hút thuốc, cô ấy ủ rũ thấp giọng phản bác: "Cô nợ tôi một chuyện."
Tôi vỗ lên đầu vai cô ấy, ru cô ấy ngủ như ru Khuynh Phàm: "Ừ, lần sau đến lượt tôi."
Sau khi Thu Kỳ thở đều ngủ sâu giấc, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bật lửa trên tay trầm ngâm suy nghĩ. Tôi phải thừa nhận rằng những thử thách và gian khổ mà Thu Kỳ đã trải qua cũng giống như tôi và Phoebe, nhưng mà tôi may mắn hơn nhiều, ít ra thì cái người kiếm tiền bạt mạng Phoebe vẫn còn khoẻ mạnh.
Nghĩ đến đây, tôi lấy chiếc điện thoại đã tắt tối qua bật lên với một chút hy vọng, hy vọng có thể xem được một số tin tức, nhưng ngoại trừ một đống ứng dụng gửi spam ra thì không có gì cả, tôi lên Wechat nhìn xem vòng bạn bè, cũng không có gì cả, mọi người sống rất tốt, hoá ra sự tồn tại hay ra đi của tôi cũng không có gì khác nhau.
Tôi nhìn chằm chằm vào trang cá nhân của Khuynh Phàm, nhìn nụ cười hạnh phúc của con bé, tôi bất chợt phát hiện, có lẽ mỗi ngày nhìn con bé lớn lên, cho nên đã không để ý nhóc con này đã lớn thế này rồi, có lẽ mang gen con lai của Joan, mà mới tí tuổi đầu đã trở thành tiểu mỹ nhân. Đã mấy ngày rồi không gặp con bé, tôi nhớ con bé vô cùng, thậm chí còn nhớ hơn cả Phoebe. Cũng vì thế mà tôi với Phoebe, chuyện con cái trở thành mâu thuẫn lớn nhất....
———————————————————————————————————————————
Sau sự cố mất bút, mối quan hệ của tôi và Phoebe hoàn toàn rơi vào trạng thái căng thẳng. Ngày hôm sau, cô ấy dọn đến một căn hộ gần công ty, còn ra vẻ nói "Không muốn lãng phí thời gian đi lại". Cô ấy dùng cái lý lẽ ấy nói, coi như cũng có thông báo với tôi một tiếng, coi như cũng tôn trọng tôi, tôi còn ngây thơ cho rằng, ít ra thì Quan Thư Quân sẽ không còn ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của chúng tôi.
Ban đầu, bạn bè tôi nghĩ chúng tôi cãi nhau, hay nói đùa rằng cãi nhau cũng là một cách tưới nước cho tình yêu, nhưng sau một tháng trôi qua, chúng tôi vẫn dửng dưng, ai cũng bắt đầu lo lắng, đến nỗi Khuynh Phàm ở nội trú trong trường cuối tuần về nhà còn không được gặp Phoebe, luôn đi theo sau mông tôi hỏi, "Mẹ đâu."
Câu hỏi đơn giản này khiến tôi trở nên ngu ngốc, vì vậy sau khi tan học vào một ngày thứ sáu, tôi đón Khuynh Phàm từ trường, phát hiện ra rằng con bé đã không gặp mẹ hơn một tháng. Mang theo tức giận và quyết định trực tiếp đến dưới khu chung cư ôm cây đợi thỏ.
Tôi nghĩ cô ấy rất bận, bận đến mức không có thời gian ăn uống, bận đến mức không thể ở nhà được, tôi dẫn Khuynh Phàm đứng ngoài cửa. Sau khi lịch sự gõ cửa vẫn không có đáp lại, tôi cầm lấy chìa khoá dự phòng mở cửa. Căn nhà này 3 phòng ngủ rộng 120m2, tràn ngập ấm áp, còn có mùi hương đồ ăn, thêm chút âm nhạc dễ chịu, rượu vang và trái cây....
Nhưng mà không có dép cho tôi và con, có cảm giác thật dư thừa. Phoebe đứng ở bên ngoài bếp, không tỏ thái độ gì khi tôi xuất hiện ở đây, giống như tôi thật chướng mắt trong căn nhà này, trong nhà bếp có tiếng động, Khuynh Phàm gọi một tiếng mẹ rồi chạy đến chỗ cô ấy, Quan Thư Quân mang tạp dề, trong tay còn cầm mớ rau cho vào chảo xào, giống như cô ấy là chủ nhân của ngôi nhà này.
Trang phục ở nhà của cô ấy nhắc tôi nhớ rằng nhiều năm trước, tôi đã đóng một vai như vậy, thậm chí rất quen thuộc, bây giờ trông càng hoàn hảo hơn. Phoebe bế Khuynh Phàm lên cười nhạt, Quan Thư Quân nhìn tôi, không có chút xấu hổ nào, thậm chí còn nói: "Tôi vừa nói Phoebe gọi điện thoại cho cô lại đây, thử tay nghề