[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 18


trước sau


Vào trong phòng ngủ của Khuynh Phàm, tôi thay cho con bé miếng dán hạ sốt mới, nhóc con giơ tay lên muốn tôi và Phoebe ngủ cùng con bé, vì vậy tôi cởi giày ra leo lên giường, ôm con bé vào lòng, Phoebe ngồi bên mép giường, cầm tay tiểu bảo bối lên xoa. Khuynh Phàm hai mắt đỏ bừng ngay lập tức, con bé ấm ức cầu xin: "Sau này con sẽ ngoan và nghe lời, mẹ và Đại Phàm đừng bỏ con nhé.... Con không ham chơi nữa.... Mẹ cũng đừng giận Đại Phàm...."

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đứa nhỏ, cùng với lời nói tha thiết, khiến tim tôi như tan nát. Khuynh Phàm mới bao lớn, sao lại có thể hiểu được chuyện của người lớn? Tôi muốn cho con bé một thế giới vô ưu vô lo, để con bé lớn lên mà không cần phải lo lắng u sầu, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này, có vẻ như tôi đã thất bại.

Phoebe và tôi nhìn nhau, cuối cùng tìm cái đầu nhỏ an ủi: "Là mẹ với Đại Phàm không tốt, tiểu bảo bối của chúng ta đừng tự trách, mẹ và Đại Phàm sẽ không bỏ rơi con.... Mẹ cũng không giận Đại Phàm."

Nhóc con ngẩng đầu, giơ ngón út lên: "Ngoéo tay...."

Ngón tay út của tôi và Phoebe đan vào nhau rồi móc ngón út với con bé, con bé khẽ hát: "Móc tay ngoéo cổ trăm năm không đổi!"

Tôi kể một câu chuyện cổ tích vô cùng bá đạo, cuối cùng cũng dỗ được Khuynh Phàm ngủ, ngay cả Phoebe dựa vào đầu giường cũng sắp ngủ, tôi tìm một chiếc chăn bông đắp lên người cô ấy, cầm tay cô ấy áp lên má tôi, tất cả những gì tôi muốn là sự bình yên vào lúc này, nhưng sao khó quá vậy?


Tôi đứng dậy và định rời khỏi phòng ngủ, nhưng bàn tay của Phoebe đã giữ chặt lấy tôi, tôi lại ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, khẽ hỏi: "Sao thế?"

"Em có thể ở cùng chị không?"

Giọng nói thế này khiến tôi đau lòng, Phoebe luôn tỏ ra mạnh mẽ, không bao giờ chịu chia sẻ cùng tôi những khó khăn trong công việc, còn tôi thì ngược lại luôn muốn làm cái thùng rác để cô ấy vứt tâm trạng không tốt vào đó, nhưng mỗi lần tôi hỏi thì cô ấy luôn từ chối một cách thờ ơ, tôi quyết định im lặng không nói gì, cứ ngồi lặng im cùng cô ấy, sau đó nhẹ nhàng chuyển Khuynh Phàm sang một bên, nhưng vậy tôi có thể dựa vào đầu giường cùng Phoebe.

Tôi ôm lấy bả vai cô ấy, vuốt ve vành tai, khẽ hỏi: "Nếu như trong công việc của chị cần em, em vẫn luôn ở đây bất cứ lúc nào có thể làm việc, em không muốn chị mệt mỏi như vậy, trong mắt em, chị như một sợi dây thun kéo căng, không biết sẽ đứt vào lúc nào, như thế không tốt."

Phoebe ngẩng đầu nhìn tôi dịu dàng, rồi lại lắc đầu: "Chị cũng như em, thích những thời khắc như thế này, có em ở đây, có Khuynh Phàm ở đây, chị thừa nhận chị rất hãnh diện khi thành công trong công việc, nhưng mà em với con mới là động lực lớn nhất của chị...."

"Đừng nghĩ ngợi lung tung, mệt rồi thì ngủ đi, em không muốn chị kiệt sức vì công việc."

Phoebe chuyển sang một tư thế thoải mái, vùi vào vòng tay tôi rồi nhắm mắt lại, tôi dỗ cô ấy theo nhịp cho đến khi cô ấy đi vào giấc ngủ sâu. Giấc ngủ của cô ấy không được tốt, cho chút cử động sẽ dễ bị đánh thức, nhưng hôm nay thì khác, tôi đặt cô ấy nằm xuống bên cạnh Khuynh Phàm, sau đó đắp chăn, vậy mà cô ấy cũng không giật mình tỉnh lại, hình như cô ấy kiệt sức rồi.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Tố Duy thấy tôi xuống lầu một mình liền hỏi: "Phoebe đâu?"

"Có lẽ mệt quá, cho nên ngủ cùng Khuynh Phàm rồi."

Tố Duy đứng lên vui vẻ nói: "Nếu hôm nay mọi người đã đến đây rồi, chị đến nhà bếp bảo chuẩn bị thêm vài món ăn ngon. Phi Phàm, em ngồi nói chuyện với Quan tổng nhé."

"Chị vội đi."


Tôi nhìn Tố Duy rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Quan Thư Quân, tôi lại pha thêm bình trà, rồi nói chuyện trong nhà: "Trước kia, tôi cũng làm việc ở Kiệt Thế Trác Tuyệt, chỉ là sau này có Khuynh Phàm, nên tập trung chuyện trong nhà. Mấy ngày nay, tôi luôn nghe Phoebe nói rằng công việc rất bận, tôi rất bực, tôi đã từng rất bận, nhưng không vì bận mà đến mức không về nhà, đến con cũng không nhìn thêm vài mắt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bận đến thế?"

Quan Thư Quân nhướng mày nhìn tôi, cuối cùng khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt: "Bận rộn là chuyện tốt, điều đó cho thấy hoạt động kinh doanh của công ty có lãi như thế nào."

"Quan tổng nói có lý, nhưng mà cũng rất kỳ lạ, mỗi lần gặp Phoebe thì đều có cô bên cạnh."

"Không có gì lạ, dù sao tôi cũng là đối tác chiến lược của Phoebe, vất vả lắm mới đi đến hợp tác, hạng mục của chúng tôi, cho dù tuỳ ý chọn một cái cũng sẽ tạo thành xu hướng phát triển trong tương lai của thành phố này...."

Nói cách khác, là tôi không thể đắc tội với cô rồi? Nhìn thấy bộ dạng tự mãn của Quan Thư Quân, có chút oán trong lòng. Vừa rót trà vừa chuyển sang đề tài

khác, "Mời quan tổng uống trà."

Cầm lấy tách trà, Quan Thư Quân dường như không có gì để nói với tôi, chúng tôi cứ lúng túng ngồi trên ghế sô pha giương mắt nhìn nhau, suốt mười phút đối mặt không nói lời nào, điện thoại của cô ấy vang lên mấy lần, nhìn thấy cũng là một bà chủ bận rộn, cuối cùng cô ấy đơn giản để chế độ yên lặng, trong lòng tôi lại có chút vui không hiểu được, nhóc con, cô muốn ngồi đây chờ Phoebe sao, hừ, đồ da mặt dày!

Quan Thư Quân lúc này mới nhìn đồ trang trí trong nhà, đột nhiên nhắc tới chuyện quá khứ: "Mấy năm trước, nhà họ Lam bị đồn, chồng của Phoebe đã bắt hai mẹ con muốn cùng nhau chết. Lúc đó cô là anh hùng cứu mỹ nhân, lấy bản thân là làm con tin trao đổi, bên kia kích nổ quả bom, còn cô bị thiêu cháy đến không thể nhận ra. "

Tôi cầm tách trà lên một lúc, ngẩng đầu nhìn Quan Thư Quân, ôn tồn nói: "Tại sao cần phải nhắc tới quá khứ?"

Quan Thư Quân đặt tách trà xuống, cô ấy cúi đầu và dùng ngón tay vẽ những vòng tròn trên mặt cô ấy. Động tác này như nhắc nhở tôi rằng tôi là một con quái vật đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, và sau đó nói: "Có một mối quan hệ, Phoebe chắc hẳn không nói với cô rằng Joan đã khuất là một người bạn tôi gặp khi tôi đi du học, quan hệ của chúng tôi không tồi, bây giờ ngẫm lại, giống như xảy ra ở kiếp trước, nhưng mà ký ức vẫn còn mới. Mỗi lần Joan nhắc đến Phoebe, bộ dáng hớn hở kia thật làm người ta khó quên, nhờ sự quan tâm của anh ấy mà thời gian du học của tôi rất vui và phong phú.

Sau khi trở về Trung Quốc, tôi bận nhiều việc, có hơn một năm không gặp nhau, cả lần cuối gặp mặt cũng không, từ đám cưới đến tang lễ của anh ấy, tôi cũng không có thời gian tham dự. Hôm nay, rốt cuộc nhìn thấy Phoebe mà Joan thương nhớ không quên, tôi không có gì bất ngờ cả, người phụ nữ như vậy, ai mà không yêu? Tôi không có lý do gì mà không đưa cô vào bẫy, dù là người bạn đã khuất, hay việc có được người bản thân thích, tôi chỉ thủ đoạn mà cô đoạt mất tình yêu của Joan để có được mà thôi.

Nếu như đoán không sai, quá trình cô theo đuổi Phoebe chắc chắn là có, tình cờ gặp nhau, sau đó thể hiện sự khéo léo của bản thân, cuối cùng đến gần cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, để cô ấy hòa nhập vào vòng bạn bè của cô, để cô ấy không cảm thấy cô đơn.... Ừm... tôi còn chưa bắt đầu cái gọi là thủ đoạn, mà cô đã cảm thấy thua rồi sao?"

Tôi kinh ngạc trợn to hai mắt, một hồi cũng không tiêu hóa được lời Quan Thư Quân nói, chưa kịp nói thì cô ấy đã đưa tay lên nhìn đồng hồ, giống như không thèm đợi thêm nữa: "Bữa cơm này coi như xong rồi, không rảnh rỗi với cô nữa, tôi rất bận, không có nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống nhàn hạ ... "


Nói rồi, cô nhìn lên cầu thang, Phoebe đang đi xuống cầu thang với mái tóc dài xõa, cô ấy đứng dậy đi về phía Phoebe, chào tạm biệt rất lịch sự: "Tôi muốn nếm thử tài nghệ của đầu bếp nhà họ Lam, nhưng tiếc là công ty lâm thời có cuộc họp quan trọng nên tôi phải về gấp ".

Mẹ nó! Quan Thư Quân không đi làm diễn viên quả thật là phí phạm kỹ năng diễn xuất của nữ diễn viên Oscar, thay đổi sắc mặt là thay đổi, còn thay đổi rất tự nhiên, một phút trước còn nghiến răng nghiến lợi, một phút sau thì mặt đầy tươi cười, đúng là cáo già!

Tôi nghĩ Phoebe sẽ giữ cô ấy lại, nhưng cô ấy nở một nụ cười và nói với tôi, "Vậy tôi cũng không giữ Quan tổng ở lại, Phi Phàm, tiễn khách."

"Được. Quan tổng, mời."

Tôi đi song song với Quan Thư Quân về phía sân, coi như trận này tôi thắng! Đưa cô ấy đến chỗ đậu xe, tôi không quên nở một nụ cười đạo đức giả và cảm ơn: "Quan tổng bận rộn như thế, còn đưa Phoebe về thăm Khuynh Phàm, thật sự đã làm phiền cô."

Quan Thư Quân không phải người dễ bị người khác thao túng, cô ấy cũng tươi cười đáp lại: "Vưu Phi Phàm, cô cũng khách sáo quá rồi."

Tôi mím môi, cười giả tạo: "Tôi rất mong chờ lần gặp tiếp theo."

"Không biết là ai mong chờ đâu."

Nói xong, Quan Thư Quân nhấn ga bỏ đi với một tiếng gầm rú, tôi nhìn theo bóng xe mà thở dài, khách đến không có ý tốt, lại còn hung hãn... 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện