[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 19


trước sau


Dù bóng xe của Quan Thư Quân đã khuất khỏi tầm mắt nhưng tôi vẫn đứng tại chỗ. Những lời nói của cô ấy, đã gợi lại ký ức về trận nổ nhiều năm trước: "Vưu Phi Phàm...nếu như cô mạng lớn sống sót, hãy thay tôi yêu cô ấy và con.... Nhưng mà... đi chết đi..."

Tôi chưa bao giờ tự trách mình về cái chết của Joan, anh ta xứng đáng bị thế, nhưng dù sao thì anh ta vẫn là ba của Khuynh Phàm, bao năm qua, tôi đã dành cả sức lực lẫn tình yêu cho Khuynh Phàm, đó coi như là làm theo nguyện vọng của người đã khuất. Vì tôi đã không chết giống như anh ta muốn, thật sự có lỗi, nhưng tình thế hôm nay đã đảo ngược, bỗng nhiên từ đâu nhảy ra một Quan Thư Quân, còn đánh tiếng lên tên Joan, thật sự làm cho người ta có chút nực cười lại bất đắc dĩ.

"Em đứng đây chờ cái gì nữa?"

Giọng nói của Phoebe cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi quay lại nhìn cô ấy và lắc đầu: "Chị cũng biết, phải không?"

"Ý em là sao?"

"Quan hệ giữa Quan Thư Quân và Joan."

Rõ ràng những lời nói của tôi đã khiến Phoebe cau mày, cô ấy tiến về phía tôi với một giọng điệu hơi xúc động: "Cô ta nói cho em biết à?"

"Tại sao lại giấu em?"


"Joan đã chết rồi, không phải vậy sao? Tại sao phải bận tâm đến với một người không còn quan hệ với chúng ta?"

"Vậy thì sao? Chị không quan tâm đến mối quan hệ tế nhị này? Chị có biết giữa chúng ta rạn nứt lớn như thế nào không? Chị luôn giấu giếm suy nghĩ của bản thân và chẳng bao giờ chia sẻ với em, cho dù là tốt hay xấu."

"Em có thể đừng cứ nói một câu là đối chọi với chị được không?"

"Em cũng đâu có muốn cãi nhau với chị, cái em cần là sự giao tiếp với nhau! Nhưng mà chị luôn làm mặt lạnh, em không có nợ chị cái gì hết!"

Thế là bữa cơm do Tố Duy đích thân chuẩn bị cũng không thể xoa dịu được mối quan hệ giữa tôi và Phoebe, rạn nứt lại thêm nứt, đang dần đi đến vực sâu....

"Đồ heo con! Có hai cái lỗ mũi, lúc bị cảm còn chảy nước mũi...."

Bị đồng hồ báo thức đánh thức, tôi lăn qua bịt lại lỗ tai, bị gối đập vào đầu một cái, tôi ngồi dậy ôm gối ngơ ngác nhìn Thu Kỳ: "Cô đổi nhạc chuông gì đó thời thượng hơn một chút được không? Cái gì mà cứ ... đầu heo, óc heo, thân heo, đuôi heo ... "

"Hahahaha... cô muốn tôi chết vì cười à.... Cô đừng có hát theo nữa...."

Nhìn thấy phản ứng cười đùa của tôi, Thu Kỳ nhảy ra khỏi giường và đến gần tôi, nhấc chân lên đá vào mông tôi, rồi hối thúc: "Dậy đi, đi thu dọn đồ, chuẩn bị lên đường!"

"Này, biết rồi!"

Tôi đưa tay lên xoa mặt để tỉnh táo, sẵn tiện cầm điện thoại xem một cái, vẫn như cũ chẳng có ai tìm tôi, tôi quay đầu nhìn Thu Kỳ đang đi tới đi lui, rồi hỏi: "Thu Vô Danh, cô có người bạn thân nào không?"

Thu Kỳ nhìn tôi nghi hoặc, cuối cùng hỏi, "Chẳng lẽ cô không có à?"

"Ý tôi là mấy người bạn già, đại loại vậy đó."

Thu Kỳ vừa nặn kem đánh răng vừa cân nhắc, nhưng đến cuối cùng hình như không có kết quả, chỉ lắc đầu: "Không có. Cuộc sống trước kia của tôi chỉ xoay quanh cô ấy. Bạn bè à, hình như những người tôi kết bạn đều là những người quen biết với cô ấy. Còn bạn bè thân quen thì thật đúng là không có, nhưng bây giờ tôi đã có một cái rồi."

"Ai vậy?"

"Cô đó... đừng hỏi nữa, mau đi thu dọn đồ!"


Nhìn Thu Kỳ mỗi ngày đều giống như bộ dáng vô tư vui vẻ, tôi cũng như bị lây nhiễm, tôi rất biết ơn cô ấy, sự tồn tại của cô ấy làm giảm đi nỗi buồn sâu sắc của tôi, tôi vẫn nhớ một người nào đó, cô ấy thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nhưng mỗi lần đau tim dường như tình yêu của tôi dành cho cô ấy cũng dần cạn đi, tôi không biết đây có phải là điều tốt không, nếu cô ấy không còn yêu tôi nữa thì chắc cứ để nó như vậy đi.

......

"Chuẩn bị sẵn sàng, toàn bộ cuộc hành trình là 144,9 km...."

Sau khi định vị trên bản đồ xong, tôi tựa đầu vào vô lăng, nhìn Thu Kỳ không chớp mắt, cô ấy làm vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn tôi, "Sao thế?"

"Cài dây an toàn! Vi phạm luật lệ giao thông, sẽ lấy bằng lái của cô trừ điểm trên đó!"

"Bảo mẫu, còn rất cẩn thận!"

"Cái xe Jeep của cô này có chút cùi bắp, đi trên cao tốc thì tôi không sợ, chỉ đi vào đường núi, đừng để xe nát bét!"

"Cô xem thường chiếc xe Bắc Kinh già của tôi rồi đó, thử khởi động lên đi, xem cảm giác lái đã như thế nào!"

Mở đầu thế này, làm toàn bộ cuộc hành trình của chúng tôi đầy năng lực tích cực. Đối với tôi mà nói, đây là một chuyến đi không có mục đích. Tôi không biết

cuộc đời mình sẽ đi về đâu, nhưng lần này trong kế hoạch của tôi không còn Phoebe đồng hành, tôi bắt đầu một thiên đường của cảnh sắc vô tận.

Sau khi ở nhà tổ nói chuyện không mấy vui vẻ, tôi dọn ra khỏi biệt thự, ngày tôi đi cũng là ngày thất tịch, hình như cả thế giới này đều mừng lễ tình nhân, bạn bè của tôi bày tỏ tình yêu khắp nơi khắp chốn, còn tôi lại hụt hẫng. Tôi dọn đi, Phoebe cũng chẳng thèm nhắn tin hỏi han, tình yêu của chúng tôi giống như một người đang sắp trút hơi thở cuối cùng, cứ thế yếu ớt lê bước, cũng không biết có thể kéo dài hơi tàn đến khi nào.

Lúc rời đi, tôi ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cầu thang, Quan Thư Quân như có bùa, từ khi nhắc đến Joan, tôi thường xuyên làm ác mộng mơ thấy cảnh tượng nổ khi ấy. Cũng may quả lựu đạn của Joan không có công sức phá huỷ lớn, mặc dù căn nhà không hoàn toàn đổ sụp nhưng cũng đã thành đống đổ nát, sau nhiều lần sửa chữa và cải tạo mới có được dáng vẻ của ngày hôm nay.

Cho nên, cái tên Joan, giống như là cái chìa khóa mở cánh cửa quá khứ để người ta nhìn lại quá khứ đã qua, tôi búng tay một cái, hẳn là nên đi gặp người nào đó, cho nên mang vali lên xe, tôi cũng không có lập tức về nhà, mà đến trại giam thăm bạn cũ, kẻ thù ngày xưa.

Trại giam đối với tôi mà nói cũng không mấy xa lạ, bởi vì tôi đã từng là một thành phần trong đó, làm thủ tục đăng ký khá nhanh, cảnh sát thông qua loa nói chờ thông báo, cũng không biết rõ khi nào có thể gặp được Triệu Thái An, nhưng mà cái này cũng coi như đã đặt lịch trước rồi.

Tôi vừa lái xe vừa nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều, lúc đi ngang qua Kiệt Thế Trác Tuyệt, tôi có chút do dự, không biết có nên dừng lại và lên trên gặp Phoebe hay không, chẳng qua nghĩ đến bản thân coi như cũng là đối tượng danh chính ngôn thuận của cô ấy, cho nên thật có lỗi nếu hôm nay lại không cho cô ấy một cái hẹn hò nghiêm túc và ngọt ngào, tôi lái xe vào bãi đậu xe dưới hầm của toà nhà.

Mồm huýt sáo, bước vào trong thang máy đi lên tầng của Phoebe, thư ký Đỗ từ xa đã thấy tôi, vội đừng dậy khỏi chỗ ngồi rồi cản tôi lại: "Tiểu Phàm, Lam đổng đang tiếp khách, cô có muốn vào phòng làm việc của tôi ngồi chờ một lát không?"


"À... đang bận sao... được rồi, tôi ngồi ở đây cũng được."

"Vậy tôi vào thông báo giúp cô một tiếng."

"Không cần đâu, đừng quấy rầy cô ấy nói chuyện công việc, nhưng... tôi muốn biết...."

Không đợi tôi hỏi, thư ký Đỗ đã hiểu, "Là Quan tổng của Quan Thị."

"Oh, a được rồi... tôi biết rồi."

Hiếm khi thấy vẻ mặt không tái nhợt của cô ấy, cô ấy nhìn tôi có chút buồn buồn, muốn nói nhưng lại thôi, tôi nghiêng đầu ra hiệu cho cô ấy cứ nói, cô ấy thở dài u sầu nói: "Phi Phàm, tình cảm của cô và Lam đổng ai cũng biết... nhưng mà...."

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng vị Quan tổng này quá mạnh bạo, mỗi ngày đều gửi hoa đến cho Lam đổng, nhận hoa mà tay muốn mỏi, dù sao thì người được ái mộ cũng chứng tỏ bản thân có mị lực, nhưng vị Quan tổng này mỗi ngày tặng hoa ba lần, so với cơm ba bữa còn đúng giờ hơn, ngẫu nhiên Lam đổng cũng đặt một bó hoa ở trong văn phòng, còn lại đều đưa cho tôi xử lý, nhà tôi sắp biến thành vườn hoa rồi."

Tuy trong lòng không thích nhưng ngoài mặt thì tôi phải giữ ý, gợi ý hài hước của tôi: "Cũng vừa hay, cô có thể mở cửa hàng online bán chúng, hoặc liên hệ với nơi giao hoa, bán nó với giá thấp."

"Này, cô còn có tâm trạng nói đùa được sao, có thể nghiêm túc chút không."

"Tiểu Đỗ, tiễn Quan tổng đi."

"Vâng."

Phoebe đến chỗ làm việc của thư ký Đỗ, ngẩng đầu nhìn thấy tôi, Quan Thư Quân đi ở phía sau cô ấy, lúc nhìn thấy tôi, lập tức tươi cười: "Cô Vưu, đến ăn lễ à?"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện