Tôi khẽ cau mày nhìn người phụ nữ tên Quan Thư Quân này, đánh giá từ cách ăn mặc của cô ấy, trông cô ấy không giống một trợ lý thư ký. Có trợ lý thư ký nào ăn mặc sang trọng hơn cả sếp, ít nhất là cái túi của cô ấy, nhìn cái logo thôi thì biết không phải nhân viên bình thường có thể mua được, tôi nói nhỏ vài câu, "Sao lại say thế này? Cảm ơn cô nhé, cô Quan."
"Cô Vưu, cô khách sáo quá. Lam đổng say lắm rồi, nhờ cô chăm sóc cho tốt."
Vươn tay đỡ lấy cánh tay Phoebe, trò chuyện đơn giản vài câu, tôi nhìn người phụ nữ kia rời khỏi sân vườn, Phoebe khẽ híp mắt, má ửng hồng vì say, tôi đau lòng đỡ cô ấy ngồi xuống sô pha, thay cô ấy tóm gọn lại mái tóc đang loạn, lấy mu bàn tay áp lên gương mặt nóng bừng của cô ấy, có lẽ là do tay tôi lạnh khiến khoé môi Phoebe hơi nhếch lên, trông rất thoải mái.
Tôi chạy vào trong bếp lấy một ly nước ấm rồi trở về lại phòng khách, Phoebe cố gắng chống đỡ ngồi dậy, nhưng có cố mấy cũng không được, tôi vội vàng đỡ cô ấy, còn chế nhạo, "Không ngờ bà chủ Lam nhà em cũng có lúc không thắng được rượu, nào, uống chút nước đi."
Phoebe dựa vào trong lòng ngực tôi, ngoan ngoãn uống nước, tôi biết cô ấy dốc sức làm việc, đi sớm về trễ, các buổi tiệc luôn quấn lấy cô ấy, thực sự rất vất vả, tôi đau lòng xoa huyệt thái dương dặn dò, "Lần sau đừng có uống liều mạng như thế, để cho cấp dưới uống cản bớt đi, tiền có kiếm mãi cũng không hết, đến lúc cơ thể suy sụp, em với con phải làm sao đây?"
Phoebe đẩy cái ly trong tay tôi ra, lông mày nhíu chặt, trông tỉnh táo hơn lúc nãy, còn mạnh mẽ phản bác lại, "Em có biết thành tích hàng năm của Kiệt Thế và Trác Tuyệt như thế nào không? Em có biết hai công ty có bao nhân viên không? Các dự án chính phủ mở ra đấu thầu, có biết bao nhiêu công tham gia không? Trong cái xã hội phức tạp này, tất cả đều phụ thuộc vào một ly rượu mà quyết định thắng thua, chị không sao hết, em với con ở trong nhà sống yên ổn không phải được rồi sao?"
Nói xong, Phoebe đẩy tôi ra, tức giận đi lên trên tầng 2, cô ấy lấy hết sức đỡ lan can đi lên trên, tôi không có ý trách móc cô ấy, thôi coi như cô ấy mất bình tĩnh gây rối với tôi vậy, tôi vẫn đi theo cô ấy muốn đỡ cô ấy đi lên, nhưng mà cô ấy xua tay từ chối.
Tôi đứng lại ở đó, cho cả hai đủ thời gian để tiêu biến cuộc tranh cãi vừa rồi, khi tôi bước vào phòng ngủ, Phoebe đã nằm quay lưng về phía tôi, chiếc giường này cũng không còn ấm áp. Tôi tắt đèn, rồi đi qua phòng cho khách, trằn trọc trở mình, cũng không phải nằm suy nghĩ cái gì hết, chẳng qua bị mất ngủ mang lại cảm giác khó chịu.
.....
Tôi mệt mỏi nhìn chằm chằm lên trần nhà, chờ đến trời sáng, đi ra khỏi phòng khách, Phoebe đã chỉnh chu ngồi ở đó, cứ như thể người say tối qua không phải là cô ấy mà là tôi. Tôi ngồi xuống bàn ăn nhìn bữa sáng mới ra lò, còn Phoebe thì vẫn cầm cái ipad trên tay xem tin tức, tôi muốn trêu ghẹo cô ấy vui vẻ, cho nên đứng dậy ngồi xuống kế bên cạnh cô ấy, tay lấy cái máy tính bảng, cười ngây ngô, "Vợ à, có thể giúp em rửa cái này không?"
Phoebe lãnh đạm nhìn tôi, "Rửa gì?"
"Em nè."
Hiển nhiên, kiểu trêu chọc thứ cấp này không có tác dụng thúc đẩy tình cảm của hai chúng tôi, cô ấy không nói gì, thở dài, cầm khăn giấy lau môi, "Chị ăn no rồi."
Cứ như vậy, cô ấy đứng dậy chuẩn bị rời đi, tôi đấu tranh nội tâm giữa tức giận và bình tĩnh, cuối cùng tôi ngồi thẳng người, vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô ấy, cô ấy dừng bước chân, cúi đầu nhìn tôi, "Chị rất bận, hôm nay có việc quan trọng còn đang đợi chị xử lý, buổi tối còn phải đi tiếp bộ trưởng bộ tài nguyên, cho nên chị không có thời gian chơi đùa với em"
Tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ấy, cố gắng lấy sự bình tĩnh còn sót lại, mỉm cười nói, "Hôm nay là ngày khai giảng của Khuynh Phàm, có chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện của con?"
Phoebe lạnh lùng xua tay tôi ra, xoa xoa cổ tay rồi điềm nhiên đáp: "Chẳng phải từ lâu, chúng ta đã nói rõ rồi sao, em sẽ chăm con còn chị lo công việc của công ty, khai giảng em đưa con đi đi."
Bộp một tiếng, tôi đập