Bây giờ nghĩ lại, sự xuất hiện của Quan Thư Quân khi đó rất kỳ lạ, tung ra hết dự án hấp dẫn này đến dự án hấp dẫn khác, dần dần xếp hàng dài, tôi bị lợi ích che mờ đôi mắt, đó là một thất bại chưa từng có. Kết quả hiện tại thật sự không uổng phí nhân lực, tài lực và kế hoạch cẩn thận của cô ấy.
Giản Ngữ Mộng và Dư Kiêu ngồi chơi một lát rồi rời khỏi nhà Phi Phàm, tôi nhìn chằm chằm vào số điện thoại Phi Phàm, do dự một hồi lâu, cuối cùng quyết định giấu bạn bè về việc em ấy bỏ nhà đi, cho nên tôi gọi điện thoại cho Tố Duy.
"Phoebe? Có chuyện gì mà nửa đêm lại gọi điện thoại cho em vậy?"
"Cuối tuần này có thời gian không? Chị muốn mời gia đình Soso, còn có Phổ Kha và Khê Nhĩ đến nhà tụ tập một bữa, để mấy đứa nhỏ chơi chung với nhau, cũng tốt đó."
"Sao đột nhiên chị có hứng thú vậy, đúng là làm người ta trở tay không kịp. Sinh nhật năm nay của Phi Phàm chúng ta còn chưa tổ chức, mọi người tụ tập lại cũng tốt, sẵn tiện tổ chức luôn, dạo gần đây hai người thế nào rồi."
Tôi điềm nhiên trả lời: "Em ấy đi du lịch rồi".
Người thông minh như Tố Duy hiển nhiên sẽ không tin, kinh ngạc hỏi ngược lại: "Đi du lịch? Đừng nói hai người lại cãi nhau nữa đó chứ?"
"Cũng có chuyện không vui, nhưng cũng chỉ là chuyện nhỏ. Chị cũng có nghĩ, Khuynh Phàm cũng bắt đầu đi học rồi, em ấy ở nhà suốt cả ngày cũng không phải là cách tốt, không bằng đi ra ngoài dạo chơi, cho nên cứ thế đi thôi."
"Haizz... được rồi, ngày mai em thông báo cho mọi người, ai cũng bận rộn hết, hiếm khi tụ tập vui chơi với nhau. Trễ rồi, chị đi nghỉ đi."
Nghe Tố Duy thoải mái phàn nàn, tôi khẽ thở ra một hơi rồi nói chúc ngủ ngon: "Ngủ ngon, cuối tuần gặp lại."
Sau khi cúp điện thoại, tôi khoanh tay lặng lẽ bước vào phòng làm việc, ngửa đầu ngắm nghía lịch sử của cả bức tường trước mặt. Đã gần mười năm kể từ khi chúng tôi gặp nhau, thời gian là thứ tàn nhẫn nhất.
"Thích đọc sách à? Nhìn bìa sách ố vàng chắc mấy quyển sách này cũng lâu năm rồi nhỉ?"
"Rất thích, mấy cuốn sách này số tuổi còn hơn cả tuổi của tôi, bà ngoại tôi là lão sư, tất cả sách của bà ấy đề để lại cho tôi."
"Thích đọc sách là chuyện tốt."
Nhớ lại lần đầu tiên bước vào phòng làm việc, Phi Phàm vẫn còn sức sống của một thiếu niên khi đó. Tôi ngồi trên cửa sổ lồi, cởi giày và đi chân trần. Cái lạnh do gạch đá hoa mang đến từ lòng bàn chân truyền đến toàn thân tôi. Đa Đa dùng đầu mở cửa và bước nhẹ đến gần tôi. Tôi xoa đầu cho nó. Nó thoải mái nhắm mắt nằm cạnh chân tôi, tay chân cuộn lại thành quả bóng.
Nhìn thấy dáng vẻ mãn nguyện của Đa Đa, tôi mới nhận ra, tôi đối với cuộc sống này thật nhàm chán, cho đến giờ tôi vẫn không chịu nói thêm câu tôi yêu em ấy vài lần, chỉ khi kết thúc, tôi mới nhận ra những mặt tốt của em ấy cứ như nước tự nhiên mà chảy vào thế giới của tôi, mỗi một góc đều có vết tích, không bỏ sót một chỗ nào, thế mà tôi đối xử với em ấy lại ích kỷ.
Không ai nói chuyện với tôi, vì vậy tôi phải tự nói chuyện với Đa Đa: "Mày có biết cảm giác yêu một người đến tận cùng là gì không? Là em ấy mang hết tất cả mọi thứ cho tao, nhưng mà lại không mang tổn thương đến cho tao, mà tao cái gì cũng không có, chỉ mang lại tổn thương cho em ấy. Người không xứng đáng là tao, mà không phải là em ấy. Tại sao những tội lỗi mà tao gây ra lại bắt em ấy gánh chịu?"
"Gâu...."
———————————————————————————————————————————
Trong phòng họp, người của các bộ phận lần lượt báo cáo công việc, đến lượt bộ phận kinh doanh, trưởng phòng lại tỏ ra lúng túng, ấp úng đưa bản báo cáo cho tôi: "Lam đổng, tình hình thương thảo bên Quan thị không mấy khả quan lắm."
Tôi nhìn văn kiện trong tay, nhướng mắt liếc hắn: "Ý anh là?"
"Sau khi trúng thầu dự án vòng quanh đảo, chúng tôi đã tích cực tham gia vào các dự án khác do Quan Thị gửi đến. Tuy nhiên, phản hồi của Quan Thị rất chậm và kết quả đưa ra cũng rất mơ hồ. Có vẻ như họ không thực sự muốn hợp tác."
Tôi cau mày và hỏi, "Chuyện này diễn ra bao lâu rồi?"
"Mọi chuyện bắt đầu khi Quan tổng đề xuất một dự án đấu thầu công bằng của bên thứ ba."
Đây là loại trò chơi gì? Tôi đóng văn kiện lại: "Bộ phận kinh doanh và Marketing đi làm việc với bên đó đi, nếu như vẫn không có tiến triển thì báo cáo lại. Còn có vấn đề nào nữa không?"
Lúc này, đại diện bộ phận của Bắc Thịnh Quốc Tế giơ tay: "Bên tôi cũng có việc cần báo cáo."
"Vấn đề gì?"
"Một số đối tác ở Pháp đã gửi văn bản tới, nói sẽ tăng giá, nếu chúng ta không chấp nhận, sẽ chấm dứt hợp tác."
Trong tích tắc, tôi ném tài liệu lên bàn: "Ý anh là đình công tập thể? Chuyện quan trọng như vậy sao không báo cáo sớm?"
"Vâng...văn bản thông báo này...chúng tôi mới nhận được tối qua."
"Anh đi đánh tiếng với bọn họ trước, nếu có thể không tăng giá thì không tăng, nếu bên kia kiên quyết, tất cả sản phẩm đơn giá tăng không được vượt quá 3%, nếu như họ vẫn không đồng ý, vậy thì dựa theo điều khoản vi phạm trong hợp đồng để kiện tụng. Việc thế này, tôi không chấp nhận phát sinh lần thứ hai, Bắc Thịnh Quốc Tế yếu kém trong khâu quản lý quá rồi, đợi tôi có thời gian, tôi sẽ cơ cấu lại công ty, anh đi về gửi công văn sang đó đi, kết thúc họp."
Thế nhưng, vấn đề này đến nửa tháng sau vẫn không được giải quyết, mức đề nghị tăng giá tôi đưa ra phía bên kia không chấp nhận, cho nên Bắc Thịnh Quốc Tế đã chuẩn bị hồ sơ pháp lý, nhưng vì tính chất xuyên quốc gia, cho nên toàn bộ quá trình kiện khá rườm rà, phức tạp, mất nhiều thời gian, quan trọng nhất là việc đàm phán tạm thời thay đổi nhà cung cấp hợp tác vẫn chưa tiến triển.
Mặt khác, sau khi nhận được một phản hồi khác từ Bộ phận kinh doanh và Marketing, thái độ của Quan Thị đối với việc hợp tác dự án vẫn không thay đổi chút nào. Thế nên tôi phải đích thân giải quyết.
"Cơn gió nào đưa cô tới đây vậy, thật hiếm thấy."
Quan Thư Quân vẫn ngồi ở bàn trà trong văn phòng, nghịch bộ ấm trà trong tay, điểm khác biệt là tôi có thể cảm nhận được thái độ của cô ấy, có một khoảng cách rất lớn, tôi dựa vào sô pha nhìn cô ấy chằm chằm: "Tôi đến đây muốn hỏi một chút, không biết Quan tổng có sẵn lòng hợp tác không, nếu không sẵn lòng, thì tôi không cần phải tham gia."
Quan Thư Quân cầm tách trà lên rồi bật cười: "Lam đổng, dáng vẻ tức giận của cô cũng đáng yêu quá rồi."
"Cô cảm thấy tôi là người thích đùa sao? Tôi đã thành lập một bộ phận đặc biệt để giải quyết các dự án của Quan Thị. Những người dưới quyền của tôi làm việc chăm chỉ, tích cực tham gia và đáp ứng mọi yêu cầu của bên cô. Còn bên cô thì sao? Thái độ không đồng ý cũng không từ chối là thế nào đây?"
Cô ấy xua tay, đặt tách trà xuống, rót một ấm khác, chậm rãi trả lời: "Lam đổng, cô phải hiểu một sự thật. Người tốt chỉ có thể làm một lần, không thể làm nhiều lần, chứ nếu không bản thân sẽ thành người tốt để cho người khác