"Xin chào, với số tiền này tôi có thể mua được vé đến thành phố xa nhất nào?"
Rõ ràng câu hỏi ngu ngốc của tôi đã khơi dậy những ánh nhìn thiếu kiên nhẫn từ người bán vé, cô ta nói với thái độ không tốt: "Đi đâu cũng không biết? Những người phía sau vẫn đang xếp hàng, nhanh lên".
Tôi quay lại nhìn đoàn người phía sau, đành phải thản nhiên nói: "Vậy nhanh nhất cho tôi một vé tàu đi Thành Đô. Cảm ơn cô!"
"Thành Đô phải không? Thời gian nhanh nhất là 10 giờ 30 phút sáng, còn 20 phút nữa mới soát vé. Chỉ có ghế hạng nhất thôi. Muốn không?"
"Muốn!"
Tôi đưa tiền và rời đi, tôi ngậm chiếc vé màu xanh lam trong miệng chạy về phía sảnh chờ, sợ rằng tôi sẽ bỏ lỡ chuyến tàu, nhìn những người khách trên đường lướt qua tôi, tôi cảm thấy rạo rực trong người. Tôi biết tôi vẫn còn yêu Phoebe, có lẽ là yêu có chút mệt mỏi.
Ơn trời tôi đã không có lỡ giờ xuất hành, tôi nhảy lên khoan tàu, tôi tìm đúng chỗ, đặt balo và ngồi xuống, cho đến khi sân ga bắt đầu chạy ngược chiều với tôi, tôi quay đầu nhìn sân ga, cứ nhìn như thế cho đến khi sân ga khuất mắt, tôi cũng không nhìn thấy bóng dáng mà tôi muốn thấy, cũng không có cảnh rượt đuổi theo như trong phim, tôi chỉ là một người rời khỏi thành phố này với đống thất bại.
Thành Đô, một thành phố thật xa lạ, tôi chỉ nghe nói ở đó có vô số món ngon, người ở đó còn có thú tiêu khiển, mỗi buổi sáng sẽ làm một tách trà nóng, nghiêng đầu nhìn con đường dài vô tận ngoài cửa sổ, khung cảnh phẳng lặng và hoang sơ nơi này của Thành phố biển làm nên nét độc đáo của cuộc sống, một thành phố biển buồn. Tôi ngáp một cái, híp mắt không tự chủ được nhớ lại khoảng thời gian chiến tranh của chúng tôi....
———————————————————————————————————————————
Từ ngày hôm đó, tôi và Phoebe giống như khách thuê phòng sống chung dưới một mái nhà, đương nhiên là ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, cũng chẳng nói lời nào với nhau, đến ngay cả bữa tiệc gia đình cuối tuần, Tố Duy với Phi Tuấn mang theo con của hai người đến làm khách, cũng không thể hàn gắn đi cái vết nứt khó hiểu giữa tôi và Phoebe.
Một đêm nào đó, sau khi dỗ Khuynh Phàm đi ngủ, tôi đứng trước cửa phòng làm việc, do dự một hồi lâu, không biết có nên đi vào trong đó trò chuyện với Phoebe hay không, coi như là tôi nhận sai, coi như ngày hôm đó tôi phát cáu không đúng. Ngay vào lúc tôi do dự, lại vô ý nghe được Phoebe gọi điện thoại.
"Đã trễ vậy rồi, sao còn chưa ngủ?"
"......"
"Phải rồi, lần trước cảm ơn cô đã đưa tôi về."
"....."
"Tối mai sao? Để tôi nghĩ đã... chắc không có vấn đề.... được rồi, chúng ta đi ăn nhẹ với nhau."
"....."
Tôi giật mạnh gấu áo, gục đầu xuống trong tuyệt vọng, cảm thấy rất khó chịu. Dù chỉ có ba câu nhưng tôi có thể nghe thấy sự vui vẻ thoải mái nào đó trong giọng điệu của Phoebe. Có lẽ tôi đã đặt tâm tư quá nhiều vào Khuynh Phàm, chăm lo cho con bé, đã quên đi mất bước chân của Phoebe chưa từng chậm lại.
Tôi nhấc bước đi về phía phòng khách, sau lưng có tiếng mở cửa, tôi quay lại nhìn Phoebe, cô ấy đang cầm một chiếc ly rỗng, chắc là ra ngoài pha cà phê để tiếp tục làm việc. Tôi quay lại trước mặt cô ấy, cầm lấy cái ly, lặng lẽ bước xuống nhà bếp, cô ấy không từ chối tôi mà cũng không nói một lời với tôi.
Tôi pha một ly cà phê Lam Sơn, vẫn pha theo cách cũ thêm sữa không thêm đường, sau đó quay trở lại phòng khác, Phoebe chống tay lên lan can bằng gỗ, thần sắc khá thoải mái. Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, tôi cười nói: "Uống cà phê nhiều không tốt, sau này uống trà đi."
"Được, nghe lời em."
Cùng cô ấy trở lại phòng làm việc, tôi đặt cà phê lên bàn, rất thức thời chuẩn bị rời đi, Phoebe mở miệng cản tôi lại, "Phi Phàm."
"Sao vậy?"
Cô ấy khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế, giống như đang sắp xếp lại câu từ, tôi yên lặng chờ, trong lòng mang theo chút mong đợi, cho đến khi cô ấy mở miệng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, "Trong khoảng thời gian này, công ty đang chuẩn bị một dự án lớn, chị khá bận, cho nên không để tâm đến cảm xúc của em."
Tôi biết, cô ấy đã cho tôi một bậc thang tốt nhất, nhưng mà tôi vẫn có chút hụt hẫng, tôi ghé vào hôn lên trán cô ấy, ôm lấy cô ấy bằng cả hai tay rồi nhỏ giọng xin lỗi: "Hôm đó... em mất bình tĩnh, chị bận như vậy em lại không cân nhắc đến trạng thái của chị, là em không đúng, thật xin lỗi."
Phoebe quay lại nhìn tôi, mỉm cười và quàng tay qua cổ tôi và nói: "Em đi nghỉ ngơi đi".
"Em biết rồi, chị cũng đừng làm muộn quá, nghe lời."
"Đọc xong phần tài liệu này, chị sẽ đi ngủ."
Một cái cuối tuần quý giá cứ thế trôi qua, sau khi tôi đưa Khuynh Phàm đi học nội trú ở trường, lái xe đến siêu thị, tôi vừa chọn trái cây vừa suy nghĩ, có nên làm chút