[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 6


trước sau


"Xin chào, với số tiền này tôi có thể mua được vé đến thành phố xa nhất nào?"



Rõ ràng câu hỏi ngu ngốc của tôi đã khơi dậy những ánh nhìn thiếu kiên nhẫn từ người bán vé, cô ta nói với thái độ không tốt: "Đi đâu cũng không biết? Những người phía sau vẫn đang xếp hàng, nhanh lên".



Tôi quay lại nhìn đoàn người phía sau, đành phải thản nhiên nói: "Vậy nhanh nhất cho tôi một vé tàu đi Thành Đô. Cảm ơn cô!"



"Thành Đô phải không? Thời gian nhanh nhất là 10 giờ 30 phút sáng, còn 20 phút nữa mới soát vé. Chỉ có ghế hạng nhất thôi. Muốn không?"



"Muốn!"



Tôi đưa tiền và rời đi, tôi ngậm chiếc vé màu xanh lam trong miệng chạy về phía sảnh chờ, sợ rằng tôi sẽ bỏ lỡ chuyến tàu, nhìn những người khách trên đường lướt qua tôi, tôi cảm thấy rạo rực trong người. Tôi biết tôi vẫn còn yêu Phoebe, có lẽ là yêu có chút mệt mỏi.



Ơn trời tôi đã không có lỡ giờ xuất hành, tôi nhảy lên khoan tàu, tôi tìm đúng chỗ, đặt balo và ngồi xuống, cho đến khi sân ga bắt đầu chạy ngược chiều với tôi, tôi quay đầu nhìn sân ga, cứ nhìn như thế cho đến khi sân ga khuất mắt, tôi cũng không nhìn thấy bóng dáng mà tôi muốn thấy, cũng không có cảnh rượt đuổi theo như trong phim, tôi chỉ là một người rời khỏi thành phố này với đống thất bại.




Thành Đô, một thành phố thật xa lạ, tôi chỉ nghe nói ở đó có vô số món ngon, người ở đó còn có thú tiêu khiển, mỗi buổi sáng sẽ làm một tách trà nóng, nghiêng đầu nhìn con đường dài vô tận ngoài cửa sổ, khung cảnh phẳng lặng và hoang sơ nơi này của Thành phố biển làm nên nét độc đáo của cuộc sống, một thành phố biển buồn. Tôi ngáp một cái, híp mắt không tự chủ được nhớ lại khoảng thời gian chiến tranh của chúng tôi....



———————————————————————————————————————————



Từ ngày hôm đó, tôi và Phoebe giống như khách thuê phòng sống chung dưới một mái nhà, đương nhiên là ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, cũng chẳng nói lời nào với nhau, đến ngay cả bữa tiệc gia đình cuối tuần, Tố Duy với Phi Tuấn mang theo con của hai người đến làm khách, cũng không thể hàn gắn đi cái vết nứt khó hiểu giữa tôi và Phoebe.



Một đêm nào đó, sau khi dỗ Khuynh Phàm đi ngủ, tôi đứng trước cửa phòng làm việc, do dự một hồi lâu, không biết có nên đi vào trong đó trò chuyện với Phoebe hay không, coi như là tôi nhận sai, coi như ngày hôm đó tôi phát cáu không đúng. Ngay vào lúc tôi do dự, lại vô ý nghe được Phoebe gọi điện thoại.



"Đã trễ vậy rồi, sao còn chưa ngủ?"



"......"



"Phải rồi, lần trước cảm ơn cô đã đưa tôi về."



"....."



"Tối mai sao? Để tôi nghĩ đã... chắc không có vấn đề.... được rồi, chúng ta đi ăn nhẹ với nhau."



"....."



Tôi giật mạnh gấu áo, gục đầu xuống trong tuyệt vọng, cảm thấy rất khó chịu. Dù chỉ có ba câu nhưng tôi có thể nghe thấy sự vui vẻ thoải mái nào đó trong giọng điệu của Phoebe. Có lẽ tôi đã đặt tâm tư quá nhiều vào Khuynh Phàm, chăm lo cho con bé, đã quên đi mất bước chân của Phoebe chưa từng chậm lại.



Tôi nhấc bước đi về phía phòng khách, sau lưng có tiếng mở cửa, tôi quay lại nhìn Phoebe, cô ấy đang cầm một chiếc ly rỗng, chắc là ra ngoài pha cà phê để tiếp tục làm việc. Tôi quay lại trước mặt cô ấy, cầm lấy cái ly, lặng lẽ bước xuống nhà bếp, cô ấy không từ chối tôi mà cũng  không nói một lời với tôi.



Tôi pha một ly cà phê Lam Sơn, vẫn pha theo cách cũ thêm sữa không thêm đường, sau đó quay trở lại phòng khác, Phoebe chống tay lên lan can bằng gỗ, thần sắc khá thoải mái. Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, tôi cười nói: "Uống cà phê nhiều không tốt, sau này uống trà đi."



"Được, nghe lời em."




Cùng cô ấy trở lại phòng làm việc, tôi đặt cà phê lên bàn, rất thức thời chuẩn bị rời đi, Phoebe mở miệng cản tôi lại, "Phi Phàm."



"Sao vậy?"



Cô ấy khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế, giống như đang sắp xếp lại câu từ, tôi yên lặng chờ, trong lòng mang theo chút mong đợi, cho đến khi cô ấy mở miệng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, "Trong khoảng thời gian này, công ty đang chuẩn bị một dự án lớn, chị khá bận, cho nên không để tâm đến cảm xúc của em."



Tôi biết, cô ấy đã cho tôi một bậc thang tốt nhất, nhưng mà tôi vẫn có chút hụt hẫng, tôi ghé vào hôn lên trán cô ấy, ôm lấy cô ấy bằng cả hai tay rồi nhỏ giọng xin lỗi: "Hôm đó... em mất bình tĩnh, chị bận như vậy em lại không cân nhắc đến trạng thái của chị, là em không đúng, thật xin lỗi."



Phoebe quay lại nhìn tôi, mỉm cười và quàng tay qua cổ tôi và nói: "Em đi nghỉ ngơi đi".



"Em biết rồi, chị cũng đừng làm muộn quá, nghe lời."



"Đọc xong phần tài liệu này, chị sẽ đi ngủ."



Một cái cuối tuần quý giá cứ thế trôi qua, sau khi tôi đưa Khuynh Phàm đi học nội trú ở trường, lái xe đến siêu thị, tôi vừa chọn trái cây vừa suy nghĩ, có nên làm chút

điểm tâm trà chiều mang qua côn ty cho Phoebe không.



Bỗng nhiên, một người phụ nữ đi ngang qua tôi, mùi nước hoa quen thuộc và bóng lưng xinh đẹp của cô ấy khiến tôi có chút sững sờ. Tôi vội vàng đặt trái cây xuống, nhìn xung quanh, người phụ nữ kia đã biến mất trong tầm mắt của tôi, tôi thất vọng thì thầm: "Làm sao có thể... Tịch Nhiên ở Berlin sẽ không quay về."



Về đến nhà cũng đã qua giờ ăn trưa, tôi chiếm trọn phòng bếp, bận rộn chuẩn bị bữa trà chiều, thậm chí dì bảo mẫu còn thò đầu ra nói đùa "Tiểu Phàm, cháu thật siêng năng, lại chuẩn bị đồ ăn cho Lam đổng à? Để dì vào hỗ trợ cháu!"



"Không cần đâu ạ, để cháu tự làm. Lát nữa dì vào bếp dọn dẹp giúp cháu nha."



Tôi đặt bánh bao kim sa vào trong hộp giữ nhiệt, lại làm thêm một salad hoa quả cùng với nước ép trái cây. Bữa trà chiều đủ màu sắc và hương vị đã sẵn sàng. Tôi ngâm nga một bài hát nhỏ đi vào chỗ đậu xe, mặc dù trước kia có không ít lần tôi mang đồ ăn chiều đến cho Phoebe, Phoebe cũng không có nói gì, cho nên lần nào tôi cũng cho là đúng.



Ngồi vào trong xe, nhìn đồng hồ, chà! Đã sắp 4 giờ rồi, trễ chút nữa thì cái này không được gọi là trà chiều nữa rồi, tôi phóng trên đường suýt chút nữa là vượt đèn đỏ, tôi nghiêng đầu nhìn hộp điểm tâm trên ghế phụ, mỉm cười rồi lắc đầu, nguyện cả đời này làm những điều nhỏ nhặt, chỉ cần người khác không thấy phiền, chỉ cần có thể làm cô ấy vui thì tôi cũng vui.




Đến công ty, chào lễ tân một tiếng, sau đó mới vào trong thang máy đi lên lầu, từ xa nhìn thấy Thư ký Đỗ đang dọn dẹp bàn làm việc, tôi từ xa vẫy tay: "Chào! Thư ký Đỗ, đã lâu không gặpp."



Thư ký đồ ngẩng đầu nhìn tôi, nhìn hộp cơm trên tay, bỗng nhiên thốt lên, "Phi Phàm, Lam đổng đã tan làm rồi!"



Tôi ngây ra, "Hả... cô ấy tan làm rồi à?"



"Đúng vậy, nghe nói là có cuộc hẹn cá nhân, cho nên về sớm. Nhưng mà gần đây công ty có rất nhiều việc, hiếm thấy cô ấy về sớm như vậy. Có lẽ cuộc hẹn này rất quan trọng."



"Oh... như vậy sao...."



Tôi hơi thất vọng xoay người định rời đi, chợt nghĩ ra cái gì đó, quay người trở lại hỏi: "Vậy cô có biết cô ấy đi gặp ai không?"



Thư ký Đỗ lắc đầu, tôi cũng không làm khó xử cô ấy, dù sao thì đây cũng là thân tín của Phoebe, cho dù biết rõ mối quan hệ giữa tôi với Phoebe, thì cô ấy cũng không thể tuỳ ý nói, tôi nhìn hộp đồ ăn trong tay, cuối cùng cười đặt lên bàn thư ký Đỗ: "Đây, đây, đây, đi làm rất vất vả, Phoebe cũng không có ở đây, vậy thì cho cô nếm thử tay nghề của tôi."



Tôi giả vờ thoải mái, không đợi Thư ký Đỗ từ chối, hai tay tôi trống trơn rời khỏi toà nhà văn phòng. Nhớ lại cuộc nói chuyện đêm qua, tôi bừng tỉnh, hôm nay Phoebe có hẹn, tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi ngồi vào trong xe, dù sao thì cũng rảnh, hôm trước Soso nói Đại Tráng quá bận, cho nên cũng nên chỉnh đốn lại bản thân lo công việc của tôi.



Vừa mới khởi động xe, điện thoại đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện lên tên của Dư Kiêu, quả thực rất kỳ quái, bạn tù của tôi giống như một vị thần, nếu tôi không tìm cô ấy, thì cô ấy như chết rồi, điều để chứng tỏ cô ấy còn sống là còn nằm trong thông tin liên hệ của tôi.



"Lão Dư, hôm nay là ngày lành gì đây, sao lại đưa cậu đến đây a?"



Dư Kiêu không tự nhiên mà tìm tôi, cô ấy là người sống rất trầm ổn càng không có gì khác thường, lúc này cũng không ngoại lệ, giọng nói thản nhiên, "Tôi với Ngữ Mộng ra ngoài ăn tối, cậu đoán xem bọn  đã gặp ai?"



Hiển nhiên, Dư Kiêu thấy tôi im lặng không nói gì, cô ấy tiếp tục nói, "Địa chỉ nhà hàng đã gửi qua WeChat cho cậu, đến đây đi, coi như bạn cũ gặp lại hẹn ăn một bữa, đến rồi từ từ trò chuyện với nhau."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện