Sau khi bôi kem nha đam lên, tiếng khóc của tôi từ từ lắng xuống, tôi hít mũi lau nước mắt, cầm điện thoại lên kiểm tra trang bạn bè trên WeChat, vẫn không thấy tin tức nào từ em ấy, bỗng nhiên sống mũi tôi lại cay cay.
Lúc này, Tố Duy gọi điện thoại: "Phoebe, lát nữa em sẽ đến trường đón Khuynh Phàm, hôm nay Tiểu Phàm con bé nhất định sẽ nháo lên, em còn hẹn Soso nữa, chị có muốn đi cùng không?"
Chân bị bỏng rát tôi cũng không quan tâm lắm, đồng ý không cần do dự: "Ừ, cũng được."
Chống một tay lên ghế sofa, tôi nhắm mắt lại đau đầu suy nghĩ, tôi có thể giấu mọi người chuyện Phi Phàm đã bỏ đi, nhưng làm sao giấu được bé con, bởi vì bé con rất nhạy cảm, coi như là giấu được mọi người một thời gian, nhưng nếu Phi Phàm không quay lại, tôi nên làm gì đây....
Từ cái ngày tôi thả Hỉ Đa Đa doạ Quan Thư Quân, thì con cáo già này cũng lặng mất tăm hơi, nhưng mà vậy cũng tốt, miễn là Jane không có động thái gì lớn, như vậy tôi thấy thoải mái hơn rồi. Rời công ty sớm, lái xe đến trường, hẹn gặp nhau ở khu dạy học, vừa đến nơi đã thấy Soso và Tố Duy đang trò chuyện ở cửa.
Hai người nghiêng đầu nhìn tôi theo tiếng giày cao gót, Tố Duy cau mày đi về phía tôi: "Gần đây, chị nghỉ ngơi không tốt à, sao tiều tuỵ thế này?"
"Công ty rất bận, không phải em không biết."
"Thân thể của chị có chỗ nào không thoải mái sao? Nếu như không thoải mái, em gọi bác sĩ đến nhà chị khám...."
"Đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là nghỉ ngơi không đủ."
Lúc này, Soso cũng đi tới: "A! Phoebe, nhìn cái vóc dáng của chị đi trời, em thật sự muốn sớt bớt thịt của em sang cho chị để chống lạnh đó, chị gầy quá! .... Mà này... em nghe nói Phi Phàm đi du lịch, tên này thật đáng xấu hổ, dám bỏ đám chúng ta chạy đi chơi!"
Để tránh Soso liên hệ Phi Phàm, tôi đành phải nói dối lần nữa: "Cũng không hẳn là để em ấy đi chơi, cái chính là để em ấy tự kiểm điểm lại bản thân, gần đây hay cãi với chị, thái độ vô cùng tệ."
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của tôi, Soso cùng Tố Duy bất đắc dĩ nhìn nhau cười, một trái một phải ôm lấy tôi: "Được, được, đi thôi, vừa rồi tan học."
Đi về phía lớp học của Khuynh Phàm, tôi đụng phải giáo viên chủ nhiệm, giáo viên thấy tôi đến, lập tức tỏ vẻ khách sao hơn một chút: "Ồ, mẹ của Khuynh Phàm đến rồi! Thường thì trước khi tan học, cô Vưu sẽ đến đây sớm và ngồi trong văn phòng chờ, hôm nay, tôi còn cảm thấy lạ, sao chưa thấy bóng dáng cô ấy đâu hết."
Tôi nhàn nhạt đáp: "Cô ấy có việc phải làm, hôm nay tôi đến đón con. Khuynh Phàm ở trường có ngoan không?"
"Rất ngoan, cũng không có không hiểu chuyện, rất hòa đồng với bạn cùng lớp."
"Mẹ!"
Khuynh Pham đeo ba lô chạy đến gọi mẹ, buông tay Hà Tiểu Tráng chạy về phía tôi, khi đến gần, bé con giảm tốc độ, nhìn chằm chằm vào ba chúng tôi, miệng xệ xuống, nghẹn ngào hỏi: "Đại Phàm đâu?"
Tố Duy thấy bé con sắp khóc, định đến dỗ con bé, tôi vỗ vai cô ấy: "Để chị."
Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh Khuynh Phàm, bé con giờ đã lớn không thể bế lên được, tôi đành vươn tay nắm lấy tay bé con: "Hôm nay, mẹ đến đón con, con không vui à?"
Bé con buồn bã lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đại Phàm đâu ạ?"
"Đại Phàm có việc đi ra ngoài, thời gian này mẹ chăm sóc con, được không nè?"
Vừa nghe thấy Phi Phàm đi ra ngoài, Khuynh Phàm cầm lấy vạt áo, giật giật mấy cái, rồi bắt đầu khóc, "Trước kia, Đại Phàm từng nói, chỉ cần mẹ ở đâu Đại Phàm sẽ ở đó, không đi đâu hết. Có phải Đại Phàm không cần chúng ta nữa không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn Soso và Tố Duy, lúng túng cười: "Sao vậy? Đại Phàm vừa ra ngoài chơi, nói quay về sẽ mang quà cho hai người chúng ta, con không tin có thể hỏi dì Tố Duy và dì Soso."
Tố Duy và Soso ngầm ngầm hợp tác với tôi: "Đúng đúng, Đại Phàm còn nói Đại Phàm không có ở nhà, con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, nếu không Đại Phàm sẽ không mang quà về cho con đâu."
Nhìn những giọt nước mắt của bé con, tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi, tôi đã nói dối tất cả mọi người, kể cả con tôi. Tôi vươn tay ôm con bé: "Khuynh Phàm lớn rồi, phải học cách không dựa dẫm vào người khác, biết chưa? Phải ngoan."
"Dạ."
Ba người chúng tôi vừa trở về nhà tổ, Đại Tráng, Phổ Kha và Khê Nhĩ đã đến, mọi người ngồi trong phòng khách uống trà trò chuyện, chủ đề chuyển từ đứa trẻ sang Phi Phàm, nói dối hết người này đến người khác, thực sự rất mệt mỏi. Nhân lúc mọi người ở đây, tôi nói luôn một lần: "Hiếm khi nào chúng ta tụ tập đông đủ thế này, tôi muốn nói cho mọi người một việc."
Tôi vừa mở miệng, tất cả mọi người đều im lặng, tất cả đều nghi hoặc nhìn tôi, tôi giơ tách trà che nửa khuôn mặt, muốn dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói: "Thật ra, Phi Phàm đột nhiên đi du lịch, nguyên nhân chính là chúng tôi thường xuyên cãi vã. Cho nên chúng tôi tạm thời chiến tranh lạnh một thời gian, để bình tĩnh lại, cho nên mọi người đừng làm phiền chuyến đi của em ấy, không cần an ủi hay thuyết phục, lần này chúng tôi muốn tự giải quyết."
"Phoebe, lần này hai người cãi nhau nghiêm trọng lắm sao?"
Soso đặt tách trà xuống, lo lắng hỏi, Phổ Kha cũng trả lời tôi: "Lần trước còn đến quán bar uống say, đã lâu không thấy bộ dạng đó em ấy, rốt cuộc hai người sao thế?"
"Tình cảm của chúng tôi có chút vấn đề, cái này do lỗi của tôi. Còn lại, đợi Phi Phàm về rồi nói tiếp, chuyện này tạm thời cứ vậy đi."
Tôi dứt khoát nói để không ai phản bác lại được, bạn bè cũng tỏ ra tôn trọng và quyết định không xen vào chuyện của chúng tôi. Trở lại phòng, tôi thở dài một hơi, lúc này