Trong đại sảnh lầu một có một cây đàn piano trắng, kiểu dáng độc đáo bắt mắt, nó không giống một loại nhạc cụ, mà giống như một vật trang trí trong phòng hơn. Tuy rằng mỗi ngày đều quét dọn sạch sẽ, nhưng có thể thấy nơi này vẫn là hiu quạnh, nhạc cụ không thể phát ra âm thanh đều là hiu quạnh. Tôi gần như quên mất cảm giác múa ngón tay trên những phím trắng đen là như thế nào, tôi đã sống đến cuối đời như thế nào và ngày càng trở nên nhàm chán thế này sao?
Quan Thư Quân mời tôi và kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế: "Cô xem đi, cả căn phòng như mất đi màu sắc khi cô ngồi vào đây. Cô có biết tại sao không? Bởi vì cô rất chói sáng~"
Thật sự rất khó để từ chối lời tâng bốc của cô ấy, cho nên tôi chỉ ngồi trên ghế và mở nắp đàn piano, chạm vào những phím trắng đen đã lâu không gặp, nhớ đến nhiều năm trước khi Tố Duy cầm máy ảnh, còn tôi mặc sườn xám thì chơi bản <<Mai Hoa Tam Lộng>>
Đã bao năm trôi qua rồi nhỉ? Ngay cả tôi cũng không nhớ. Nghĩ đến một bài hát thích hợp tên là "MoonGlow", tôi nhìn chằm chằm vào phía trước chạm nhẹ vào phím đàn. Sảnh lớn vẫn luôn mang theo hiệu ứng âm thanh của riêng nó. Tôi thầm nghĩ, sau này sẽ nói chuyện về đàn cho Phi Pham nghe nhiều hơn, chắc em ấy sẽ rất vui, khăng khăng cho Khuynh Phàm học đàn, dù sao thì cũng còn có nhiều thời gian,
Bài hát kết thúc, phía sau truyền đến một trận đều đều tiếng vỗ tay: "Cô giống như là nữ thần, làm gì cũng tràn đầy mê hoặc, khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng lại được."
Quan Thư Quân đặt tay lên vai tôi, tôi đứng dậy và mỉm cười, "Quan tổng khen quá rồi."
Nhìn đồng hồ, đã đến giờ cơm tối, Quan Thư Quân nói: "Chúng ta đi phòng làm việc nói chuyện đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Tôi nghiêng đầu khó hiểu nhìn cô ấy: "Chuyện gì?"
Cô ấy thoải mái cười: "Lát nữa, cô sẽ biết thôi."
Chúng tôi vừa trò chuyện vừa bước vào thang máy, phòng làm việc của Quan Thư Quân nằm trên tầng cao nhất của biệt thự, cô ấy mở cửa và giải thích: "Thực ra tôi rất có duyên với Lam đổng, tôi cũng từng học ở Pháp. Cô có biết tại sao tôi lại đặt phòng làm việc của mình ở tầng trên cùng không? Mỗi lần nhìn lên mái vòm cong, tôi lại nghĩ đến Nhà thờ Amiens và người bạn Pháp đã khuất của mình."
Trên mặt cô ấy hiện lên nét cô đơn mà tôi không thể hiểu được, những bức tường được bao quanh bởi nhiều loại sách, và cách trang trí cũng theo phong cách Tây Âu cổ điển, mọi thứ ở đây trông khá quen thuộc. Quan Thư Quân cười và kể một câu chuyện: "Năm tôi mười chín tuổi, trong nhà xảy ra một chuyện, ba tôi đưa tôi sang Pháp, ở đó tôi gặp một chàng trai người Pháp, vì ba mẹ tôi rất thân với gia đình đó, cho nên tôi cũng ở nhờ nhà anh ấy.
Anh ấy có phong thái quý ông lịch lãm nhất của một người đàn ông Pháp, ăn nói nhỏ nhẹ, tác phong vượt trên cả sự lịch lãm, thực sự vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng, chỉ cần ở bên anh ấy, các cô gái dường như không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì, họ chỉ cần cần tận hưởng tất cả những điều tốt đẹp mà anh ấy mang lại, và sau thời gian đi học thì thời gian còn lại của tôi đều giao cho anh ấy.
Từ tháp Eiffel nhìn ra toàn cảnh thành phố Paris, đến những con sóng vô tận của Côte dAzur và đến tận sâu trong khu rừng ở Provence, anh ấy đã đưa tôi đi khắp nước Pháp. Mà này, đừng hiểu lầm, tôi không yêu thầm anh ấy, tôi chỉ nghĩ rằng ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, tất cả những gì anh ấy cho tôi thấy là vẻ đẹp của thế giới này. "
Tôi giơ tay vuốt ve giá sách gỗ cứng, trước mắt là vở bi kịch của Shakespeare, tôi chỉ lấy ra lật vài trang, hỏi: "Tiếp theo thế nào?"
"Chàng trai này khi còn chưa quen biết tôi đã có người trong lòng, anh ấy nói anh ấy yêu một cô gái có vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời. Cô gái đó cũng là người Trung Quốc. Tôi rất tò mò không biết mẫu con gái như thế nào sẽ khiến anh ấy khen ngợi không ngớt, anh ấy học tiếng Trung vì cô gái đó, thậm chí còn yêu mảnh đất phương Đông kia vô điều kiện. Chẳng qua là chưa đến lúc để thổ lộ, anh ấy muốn để bản thân ưu tú hơn.
Tôi hỏi anh ấy điều gì đã khiến anh ấy mê mẩn một người như vậy, tôi vẫn nhớ khi chúng tôi nói về chủ đề này, chúng tôi đang hóng gió ngoài bờ biển miền nam nước Pháp, bầu trời trong xanh và sóng vỗ nhiều lớp, anh ấy dùng tiếng trung bập bẹ nói nhất kiến chung tình đây chẳng phải là câu nói của người Trung Quốc sao?, trông anh ấy lúc đó rất ngây thơ, nhưng lại rất kiên định bản thân không yêu sai.
Chúng tôi sống với nhau vài năm cho đến khi tôi trở về nhà sau khi học xong. Sau đó, anh ấy đến Trung Quốc vì tình yêu của mình, công việc kinh doanh của Quan Thị đang ở giai đoạn sơ khai, tôi bận đến mức không có thời gian gặp anh ấy. "
Nói đến đây, Quan Thư Quân, người luôn thích cười, nghẹn ngào, cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng bình tĩnh lại trước khi tiếp tục: "Tôi nghe nói anh ấy đã kết hôn và có một cô con gái xinh đẹp. Vợ anh ấy là cô gái anh ấy yêu nhiều năm trước."
Dừng một chút, Quan Thư Quân lạnh lùng nói: "Nhưng tôi cũng nghe nói hắn đã chết."
Tôi nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay, sống lưng ớn lạnh, tay run lên bần bật, ngẩng đầu nhìn Quan Thư Quân, cô ấy cười ảm đạm với tôi: "Anh ấy chết rất thảm, cơ thể bị chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây. Vậy thì ai đã giết anh ấy?.... Lam Phi Ỷ, cô hiểu không? Kỹ năng biểu đạt của tôi không tốt lắm, câu chuyện này cũng chẳng có thú vị gì cả."
Tôi gập mạnh cuốn sách lại, bắt gặp ánh mắt cô ấy: "Tôi hỏi cô một lần nữa, mục đích cô tiếp cận tôi là gì?"
Cô ấy thất vọng lắc đầu: "Sao cô không hỏi tôi, tên chàng trai người Pháp đã chết này là gì? Cô hỏi tôi đi!"
Tôi buồn bã nhắm mắt lại,