Jane về Trung Quốc đống nghĩa với việc, cô ta sẽ đến thăm Khuynh Phàm mọi lúc mọi nơi, đây là quyền của cô ta, tôi không có quyền ngăn cản. Miễn cưỡng cầm điện thoại lên, sau một hồi đắn đo, cuối cùng tôi cũng nhấn nút gọi cho Phi Phàm, tôi rất mong chờ, nghĩ đến việc sẽ được nghe thấy giọng nói của em ấy, có lẽ sẽ làm dịu đi lòng lo lắng bất an của tôi, gia đình của chúng tôi đang gặp nguy hiểm vậy mà bây giờ tôi lại bất lực.
Sau một hồi chuông điện thoại, đầu dây bên kia là một giọng của người phụ nữ xa lạ, tôi dựa vào cửa sổ, đầu rối loạn, mấy ngày hôm nay không có tin tức nào từ Phi Phàm, tôi không biết em ấy đang làm gì, những người bạn của em ấy tôi đều biết hết, thế nên người phụ nữ nghe điện thoại là ai đây? Khi tôi hỏi, giọng điệu phù phiếm của bên kia khiến tôi vô cùng tức giận.
Khi từ khách sạn thoát ra khỏi miệng người phụ nữ, cảm giác tuyệt vọng lấn đi sự tức giận của tôi, tôi tin chắc vào sự lựa chọn của tôi vì tôi tin Vưu Phi Phàm sẽ yêu tôi vô điều kiện, tôi ích kỷ hưởng thụ mọi thứ từ em ấy. Đúng vậy, là tôi đã lựa chọn từ bỏ tình yêu, phải rồi, khi mọi chuyện được công khai, tôi mới là kẻ nhẫn tâm đáng bị mắng nhất.
Tôi chỉ thích một mình ôm đồm hết mọi chuyện, sự thành công và kiêu ngạo của tôi không cho phép tôi hạ mình nhờ vả người khác, để mắc nợ ân tình. Đến tận giờ, vị trí của tôi vẫn là một nhân vật cao cao tại thượng, thậm chí còn ảo tưởng có thể bảo vệ hết tất cả mọi người xung quanh tôi, thế mà tôi lại thất bại trong việc bảo vệ Phi Phàm.
Chắc là em ấy đang trừng phạt tôi, sự ra đi của em ấy chính là trừ phạt chân thật nhất. Tìm tình mới thay thế tình cũ, tôi có tư cách gì để đến quản em ấy đây, tất cả đều không phải là do tôi mà ra sao? Tôi có tư cách gì mà tức giận, mà trách móc em ấy? Sau khi cúp điện thoại, chân tôi trượt đi, tôi ngồi bệt xuống đất, cố gắng dựa vào tường để đứng lên nhưng lại ngã xuống.
Tôi phủ phục dưới đất khóc lóc thảm thiết, tình yêu là kiệt tác thất bại nhất của tôi, hết lần này đến lần khác lợi dụng nó để đổi lấy lợi ích, bao năm qua, Phi Phàm đã trở thành thói quen của tôi, có em ấy ở đây, là có ngôi nhà ấm áp, có cơm ngon áo mặc. Em ấy để cho tôi tự do theo đuổi con đường sự nghiệp của tôi, ấy thế mà tôi lại không cho em ấy thứ mà em ấy xứng đáng có được.
Tôi nằm trên sàn nhà với điện thoại trên tay, thế giới này thật lạnh lẽo, tôi đành cuộn tròn người lại. Khóc nức nở đến mức choáng váng đầu óc, khản cả giọng, tôi cố gọi điện thoại lại lần nữa nhưng không được, tôi đối với giọng nói thiết lập trong điện thoại mà nói: "Em đừng như thế có được không.... cả thế giới này có thể trách tôi, nhưng mà em không được như thế. Cô ta là ai? Em đang ở đâu? Em đang làm gì thế? Chị xin em, về nhà đi được không? Chị sẽ giải thích với em hết, chị sẽ thay đổi, chị làm sai chị sẽ sửa.... Chị mệt rồi, em có thể ôm chị được không.... đừng vứt bỏ chị... cầu xin em đó, đừng vứt bỏ chị mà...."
.....
"Phoebe! Dậy đi!"
Tôi không biết mình ngủ thiếp đi như thế nào, khi tôi mở mắt ra, Phi Tuấn đã nửa quỳ trên mặt đất, lo lắng vỗ vai tôi, ngay sau đó Tố Duy cũng bước vào và lo lắng hỏi: "Phoebe sao vậy?"
Tôi ngồi dậy, ngơ ngác nhìn bọn họ, Phi Tuấn nhíu chặt mày: "Thấy em lâu vậy mà không xuống nhà, anh lên lầu nhìn em một chút, sao em lại nằm ở trên sàn nhà ngủ? Mau dậy đi!"
Tôi đỡ trán, viết vội một câu giải thích: "Chắc là do gần đây công việc quá bận rộn, mệt mỏi quá."
Phi Tuấn lắc đầu quát tôi: "Em như vậy là không được, gần đây anh tập trung bên công ty của anh, hay là anh qua Kiệt Thế Trác Tuyệt giúp em một thời gian, em nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu không được thì anh gọi Phi Phàm về."
Vừa nói, anh ấy vừa lấy điện thoại di động ra, tôi vội vàng ngăn anh ấy lại: "Không, không cần."
"Em như thế này. . ."
"Anh, em nói không cần!"
"Hai đứa rốt cuộc là sao vậy, hai đứa.... có phải... có phải chia tay rồi không?"
"Anh, em và Phi Phàm không sao hết. Anh không cần lo lắng cho em, em không còn là một đứa trẻ nữa."
Phi Tuấn luôn nghe lời tôi, anh ấy bất lực đứng dậy nghiêng đầu nhìn Tố Duy, chắc là ra hiệu cho cô ấy thuyết phục tôi, sau đó không nói một lời rời khỏi phòng ngủ, Tố Duy ngồi ở mép giường thoải mái nhìn tôi: "Em biết trong lòng chị có tâm sự, mỗi lần có tâm sự thì sẽ thành thế này. Trong lòng ẩn giấu quá nhiều thứ, cũng chỉ có mình chị khó chịu mà thôi. Bên cạnh chị có một đám bạn, cũng có thể tìm bất cứ ai để tâm sự, đừng cất giấu một mình đến nghẹn.
Thành thật mà nói, tính cách này của chị cũng chỉ có mỗi Phi Phàm chịu được, nhưng mà chị có từng nghĩ đến không? Em ấy cũng có nhu cầu riêng của bản thân, coi như là không giúp được gì thực tế cho chị, nhưng mà em ấy là chỗ dựa tinh thần của chị, ngậm đắng nuốt cay cũng không phải chuyện xấu. Nhìn người mình yêu bận rộn cả ngày, thậm chí bị ghẻ lạnh cũng cam chịu, em ấy thấu hiểu chị như thế, chị cũng phải thấu hiểu em ấy. Nếu chị có thời gian thì tâm sự với em ấy đi, không có gì mà không vượt qua được. Đừng một mình chiến đấu, xuống nhà ăn cơm đi, mọi người đang đợi chị."
...
Sau khi ăn xong, tiễn bạn bè về, tôi bế Khuynh Phàm về phòng ngủ, nhóc con cầm sách vở làm bài tập toán, tôi nhìn bé con dùng bút chì viết chữ cong cong vẹo vẹo, thế là giúp con bé làm bài tập. Trong lúc giải lao, bé con muốn thể hiện tài năng, ngẩng đầu lên hô to: "Mẹ ơi! Con thuộc bảng cửu chương rồi!"
"Không phải con mới học đến phép cộng trừ thôi à?"
"Một nhân một là một, một nhân hai là hai... là Đại Phàm dạy con đó. Đại Phàm nói nếu