Dựa theo định vị mà Dư Kiêu gửi cho tôi, tôi nhanh chóng tìm được chỗ nhà hàng Dư Kiêu đang ở. Nói chính xác thì đây là một hội quán bí mật, ở ngoài cửa trông rất bình thường không có gì đặc biệt, chỉ có mấy tên vệ sĩ mặc vest đứng nghiêm chỉnh trông coi. Dư Kiêu đứng ở cửa chờ tôi, hai đứa tôi nhìn nhau cười rồi ôm một cái, có lẽ cô ấy là khách quen ở đây, cho nên chỉ cần nháy mắt với đám vệ sĩ thì tôi có thể thoải mái đi vào.
Đi theo sau Dư Kiêu, tôi còn vô tâm mà cười nhạo, "Được nha, mỗi ngày đi theo Giản tiểu thư, toàn được ăn ngon nhậu sướng, ra vào mấy câu lạc bộ cao cấp."
Dư Kiêu không dừng lại, tức giận trả lời: "Câu lạc bộ này vốn là do Giản Mộng mở, thỉnh thoảng mình mới đến ngồi một chút, đừng có nói mình như tiểu bạch kiểm được phú bà bao nuôi vậy chứ, mình vẫn có sự nghiệp riêng của mình mà."
Trong hội sở được trang trí xa hoa cao cấp như thế nào, tôi không dám phê bình, dù sao thì cũng là nơi của kẻ có tiền đến, cần gì phải lo lắng. Đi một vòng lớn không biết đã lạc đến chốn hồng trần nào nữa, cô lễ tân đã đứng sẵn ở cửa, dẫn chúng tôi đi vào phòng riêng, lịch sự giải thích: "Giản tổng nói cô ấy đi qua phòng Lam đổng chào hỏi, mời hai vị ngồi ở đây chờ. Hai vị có căn dặn thì không?"
"Cô đi ra ngoài trước đi."
"Vậy không làm phiền hai vị nữa."
Sau khi đuổi khéo được cô lễ tân kia, cửa đóng lại, Dư Kiêu tự tay pha một ấm trà ngon để tiếp đãi tôi, bắt đầu chủ đề: "Phoebe ở bên cạnh."
Tôi hờ hững nhún vai: "Cô ấy cả ngày bận giao lưu, quen rồi. Không biết vòng tròn quá lớn hay thế giới nhỏ quá, quanh đi quẩn lại vẫn luôn gặp người quen."
"Bỏ chuyện đó sang một bên, đã bao lâu rồi chúng ta đã không gặp nhau? Một hay hai năm?"
"Cậu còn dám hỏi? Mình không đi tìm cậu thì cậu cũng chẳng thèm tìm mình."
"Mình là người sống rất khiêm tốn, đâu phải cậu không biết. Thời gian không chừa một ai, những ngày tháng cải tạo lao động giống như là chuyện của kiếp trước rồi."
Dư Kiêu đưa ly trà nóng đến trước mặt tôi, buồn vô cớ thở dài, tôi mỉm cười thổi hơi nóng nhấp một ngụm, trà này thật thơm! Lúc này, cánh cửa đã được mở ra, kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi. Giản Ngữ Mộng mặc một chiếc áo khoác da mô tô bảnh bao. Chiếc quần da tôn lên đôi chân thon thả của cô ấy một cách hoàn hảo. Đôi giày cao như quỷ càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo của cô ấy, vẫn trang điểm lộng lẫy và xinh đẹp như ngày nào.
Cô ấy để túi xách sang một bên, chống tay vào lưng ghế, thoải mái chào tôi: "Vưu Phi Phàm, đã lâu không gặp."
Nói xong, cô vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Dư Kiêu, Giản Ngữ Mộng cầm tách trà của Dư Kiêu lên, cẩn thận nhìn vào tách trà, trên tách trà trắng có một vết son môi, cô ấy tự tay rót trà, sau đó nhắm ngay vào vết son của Dư Kiêu rồi uống, nói cho hay thì đó coi như là hôn gián tiếp, tôi không nhịn được nhếch mép cười, còn âm thầm oán, hai cái người này yêu nhau không biết nhiêu năm rồi, còn chưa đủ mệt sao.
Giản Ngữ Mộng dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của tôi, cô ấy chống cằm nhìn thẳng vào tôi: "Nói chuyện yêu đương kiểu này, cho đến giờ chỉ ngại ít chứ không ai chê nhiều đúng không?"
Tôi vẽ những vòng tròn bằng ngón tay dọc theo tách trà, bất đắc dĩ hỏi lại, "Vậy hai người gọi tôi đến đây là muốn tôi nhìn hai người thể hiện tình cảm à?"
Giản Ngữ Mộng lắc đầu: "Nếu có bản lĩnh, cô đi qua bên kia thử thể hiện tình cảm cho bọn tôi xem đi."
"Quên đi, chúng tôi là kiểu phu thê già, không thể hiện nổi."
Nói đến trọng điểm, Giản Ngữ Mộng bắt đầu nói thẳng vào vấn đề: "Tôi mở câu lạc bộ này lâu rồi, người ra vào đều là những người có lai lịch lớn. Cô có biết ai đang dùng cơm tối với Phoebe của cô không?"
"Nếu biết rõ thì tốt, chỉ đáng tiếc, cho đến bây giờ tôi không có hỏi cô ấy về chuyện công việc của cô ấy."
"Vưu Phi Phàm, đến lúc nào thì cô với điềm tĩnh được hả? Nếu nhẫn quá lâu sẽ có lúc sinh nghi."
Dư Kiêu yên lặng nghe Giản Ngữ Mộng trêu chọc, nụ cười trên mặt tôi biến mất, tôi nghiêm túc nhìn