[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 8


trước sau


Hình như vấn đề của tôi rất đáng để thảo luận, Giản Ngữ Mộng nhướng mày, đang chuẩn bị trả lời thì có tiếng gõ cửa cắt ngang, chúng tôi cho rằng là nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến, không ngờ người xuất hiện là Quan Thư Quân. Người Trung Quốc có câu nói không sai, nhắc tới ai thì người đó sẽ xuất hiện. Chỉ là trên tay cô ấy đang cầm một ly rượu, làm như đến đây muốn mời một ly, ở phía sau là Phoebe, ánh mắt cô ấy rơi trên người tôi, cũng không nhìn ra được trạng thái của cô ấy.

Quan Thư Quân lại có chút ngạc nhiên, bắt chuyện: "Thật có duyên, không ngờ cô Vưu cũng ở đây."

Giản Ngữ Mộng cười đáp: "Hôm nay tôi đến hội sở, chủ yếu là muốn chiêu đãi Phi Phàm, bạn cũ ôn chuyện thôi, không ngờ lại có duyên vậy, tình cờ lại gặp được Quan tổng và Lam đổng, mọi người có muốn cùng ăn với nhau không, làm không khí thêm náo nhiệt."

"Nếu như đã gặp nhau rồi, vậy thì cùng ăn cơm với nhau đi, chỗ này là địa bàn của Giản tổng, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh."

Quan Thư Quân vui vẻ nhận lời mời, cũng không có khách sáo từ chối, trực tiếp kéo ghế ra ý mời Phoebe ngồi xuống, Dư Kiêu vui vẻ đi vào phòng, có kích động nói, "Tôi chọn được một chai rượu trái cây hơi nặng đô, vị này không sai... a... mấy người...."

Cô ấy nhìn rõ mọi người ở hiện trường, chưa kịp nói xong còn ấp úng, Giản Ngữ Mộng vỗ ghế nhường Dư Kiêu ngồi bên cạnh, bàn tròn không lớn nhưng chỗ ngồi của từng người rất được chú trọng, còn tôi ngược lại giống như cẩu độc thân, độc chiếm một chỗ. Điện thoại trong túi quần tôi rung lên, tôi lấy ra ở dưới bàn nhìn rõ là tin nhắn WeChat, do Phoebe gửi đến.

[Sao em lại ở đây?]

[Không phải vừa rồi cô Giản đã có nói rồi sao.]


[A, vậy thật sự rất trùng hợp.]

[Có gì muốn nói thì đợi về nhà rồi nói.]

Cho nên, tình huống tiếp theo rơi vào một bối rối khó tả, cũng may, Giản Ngữ Mộng là một người già đời, mời rượu không ngừng nghỉ, người tinh mắt có thể nhìn thấy cô ấy cố ý mời rượu Quan Thư Quân, Dư Kiêu ngồi kế bên rót rượu rất chuyên nghiệp, chỉ cần Giản Ngữ Mộng nâng ly, cô ấy lập tức cầm lấy chai rượu rót vào, sau đó nói chuyện với tôi và Phoebe.

Quan Thư Quân bị mời có chút thích ứng không kịp, đồ ăn trên bàn cũng chẳng ai động, chai rượu đỏ đã cạn, nói đơn giản thì Giản Ngữ Mộng cố ý không cho Quan Thư Quân và Phoebe có tương tác với nhau, còn ý bảo tôi quan tâm Phoebe nhiều hơn.

Dư Kiêu ngồi xuống kế bên tôi cùng với chai rượu, còn nhỏ giọng dặn dò, "Bọn mình chỉ giúp đỡ đến được đây thôi, cô Quan kia chẳng phải là người tốt, cậu nhìn xem Ngữ Mộng mời rượu Phoebe, cô ta đều chắn hết, còn cậu thì hay lắm, nhìn không ra được là người tốt."

Sau ba vòng uống rượu, Giản Ngữ Mộng vượt trội hơn Quan Thư Quân, người phụ nữ này được ngâm trong thùng rượu à, chẳng thấy say gì hết, cô ấy gọi nhân viên đến dặn dò, "Quan tổng uống say, đỡ cô ấy về phòng khách nghỉ ngơi, chăm sóc cho tốt."

Sau khi Quan Thư Quân bất tỉnh nhân sự được đỡ đi, Phoebe cũng đứng dậy cảm ơn: "Cảm ơn Giản tổng và cô Dư đã tiếp đãi chu đáo, lúc nào có thời gian, nhất định cho chúng tôi mặt mũi đến nhà chúng tôi làm khác, đã lâu rồi không tụ tập."

"Với quan hệ của lão Dư và Phi Phàm, cô đừng có khách sáo như thế, tôi đã gọi người lái tay, hai vị về nghỉ ngơi thật tốt."

Dư Kiêu dìu Giản Mộng Ngữ đến phòng riêng nghỉ ngơi, sau đó mới cùng chúng tôi đến bãi đậu xe, Phoebe ngồi thẳng lên xe, Dư Kiêu kéo cánh tay tôi lại, muốn nói lại thôi, tôi dừng chân lại xoay người nhìn cô ấy: "Sao thế?"

"Phi Phàm, cậu cũng biết, mình và Ngữ Mộng sẽ không bao giờ xen vào chuyện người khác, hôm nay Quan Thư Quân dẫn Phoebe đi vào trong hội sở, cô ấy một mực...."

Nhìn bộ dạng do dự của Dư Kiêu, tôi ổn định tâm tư, thuận miệng nói: "Nói đi, năng lực chịu đựng của mình rất tốt, không phải cậu không biết sao?"

"Cô ấy luôn ôm eo Phoebe. Sự tương tác của hai người quá mức

thân mật, là Ngữ Mộng thấy, cho nên mới bảo mình gọi cậu đến ăn bữa cơm. Cậu tìm thời gian tâm sự với Phoebe đi, nếu tiếp tục như vậy...."

Dư Kiêu chưa kịp nói xong, tôi đã duỗi tay ôm lấy cô ấy: "Lão Dư, cám ơn cậu."

Ngồi vào trong xe, Phoebe chợp mắt, tôi nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thở dài nắm ngón tay lạnh ngắt của cô ấy, Phoebe mở mắt yên lặng nhìn tôi, tôi đang đợi cô ấy nói gì đó, Nhưng cô ấy quá yên lặng, vì tôi đã bỏ cuộc. Cho đến khi xe tấp vào sân vườn, tôi đề nghị: "Chúng ta đi dạo trong vườn đi, để giải rượu, được không?".

"Ừa."


Sau khi xuống xe, tôi nắm tay Phoebe chậm rãi đi dạo quanh khu vườn, cũng không thể im lặng hoài nên bắt đầu chủ đề: "Em nghe thư ký Đỗ nói gần đây công ty rất bận. Lại có dự án lớn à?"

"Đúng vậy, có dự án lớn hợp tác với Quan tổng, là khu đất trống cạnh bờ biển đang chờ chính phủ đấu thầu. Kiệt Thế Trác Tuyệt làm không được, cần phải hợp tác với bên ngoài để xây dựng. Thực lực của Quan tổng không thể coi thường, hợp tác vẫn tốt hơn đối đầu."

"Hôm nay, bữa cơm này ảnh hưởng đến hai người nói chuyện công việc sao?"

Phoebe xoay người đối mặt với tôi, hai tay chắp sau lưng từ từ lùi về sau, cô ấy cười lắc đầu, "Cũng không có gì, dù sao cũng chỉ là bữa ăn nhẹ. Hôm nay em đến công ty à?

Tôi ấm ức gật đầu, "Làm chút điểm tâm trà chiều, nhưng mà chị đã đi rồi."

Phoebe mỉm cười ôm lấy bả vai tôi, áp đầu lên chóp mũi tôi hỏi: "Vậy đồ ăn đâu?"

Tôi vòng tay ôm eo cô ấy, sẵn tiện hôn một cái lên trán, "Cho thư ký Đỗ rồi."

Cô tức giận than thở: "Cứ như vậy mà đưa bữa trà chiều tình yêu cho người khác sao?"

"Tại chị không có ở đó, nếu không có ai ăn cũng hỏng. Em thấy cô ấy cũng bận rộn, cho nên đưa cho cô ấy!"

"Sau này không được phép cho người khác, chị không ăn thì em ăn."

"Chủ nghĩa phát xít à?"

"Chỉ phát xít với em!"

Tôi ôm chặt lấy Phoebe, tận hưởng hơi ấm đã mất từ lâu, rồi chợt nhớ ra điều gì đó: "Hôm nay đi siêu thị mua sắm, em gặp một người có bóng lưng rất giống ..."

Phoebe ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm: "Giống ai?"

"Mộ Tịch Nhiên. Nghĩ lại làm sao có thể, cô ấy định cư ở Đức sẽ không trở về."


Phoebe đôi mắt sâu không thấy đáy, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Sao, nhớ người cũ sao?"

Tôi bế cô ấy lên, thoải mái cười ta: "Sếp lớn nhà em ghen à?"

"Thả chị xuống! Nhà chúng ta ngoại trừ Hỷ Đa Đa trung thành nhất, tính cả em trong đó, ghen thật phí phạm!"

"Ha! Chị dám so sánh em với chó? Khen người kiểu này thật đúng xót xa!"

Phoebe lại ôm tôi, tựa đầu vào vai tôi, tôi không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy, tôi chỉ lặng lẽ nghe cô ấy nói: "Em có nhớ chị đã nói gì với em rất lâu về trước không? Em là đèn đường, đứng yên ở đó, vẫn luôn đứng ở đó soi sáng dẫn lỗi chị về nhà."

—————————————————————

"Cô gì ơi? Cô?"

Bị người đẩy một cái, đánh thức tôi khỏi cơn mơ, tôi mơ màng mở mắt, đang ở đâu đây? Trời đất quay cuồng, đưa tay dụi mắt, mới trấn tĩnh: "Sao vậy?"

"Đã đến trạm cuối, cô tỉnh lại đi."

Nhân viên phục vụ dịu dàng chỉ vào bến xe, tôi nhìn xung quanh, trong xe đã không còn ai, hỏi ngược lại: "Đến Thành Đô rồi sao?"

"Đúng vậy!"

"Thật xin lỗi...."

Quãng đường 13 tiếng đồng hồ, một giấc ngủ thật dài, trông tôi rất mệt, lưng thì đau, tôi đỡ eo đi ra bến xe, không có mục đích cũng không có con đường muốn đi, tôi mê mang cực độ, tiếp theo tôi nên đi đâu?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện