“Anh, anh quen Phong Bách Hợp à?” Nguyên Nhã Lan bĩu môi, thấy Nguyên Lâm Hữu đi tới bên này đến một câu cũng không nói với mình, trái lại
câu đầu tiên lại nói với Bách Hợp, khiến cho cô ta mất hết mặt mũi, vẻ
mặt không khỏi sụp xuống: “Anh quen biết cô ta từ lúc nào?”
Nghe thấy câu này của Nguyên Nhã Lan, Nguyên Lâm Hữu mới phát hiện ra đêm qua bản thân mình báo tên, nhưng dường như Bách Hợp cũng không có
nói tên của cô cho mình, bị một cô gái dùng tư thế kia ôm trở về, lại
còn không hỏi thăm được tên của cô, hai tai của Nguyên Lâm Hữu thật vất
vả mới nguội đi giờ lại có chút nóng lên, nhưng trong mắt mọi người vẻ
mặt của anh thoạt nhìn lại càng có chút nghiêm túc. Anh thản nhiên liếc
mắt nhìn em gái mình, hiển nhiên phát hiện ra mối quan hệ kì quái giữa
đám học sinh với Bách Hợp. Dù sao cũng có thể coi như là ân nhân cứu
mình một mạng, vì thế Nguyên Lâm Hữu gật đầu với Bách Hợp:
“Cho phép tôi được vinh hạnh mời em bữa cơm.” Vẻ mặt anh nghiêm túc
nói xong câu này, lại không biết câu nói này rơi vào tai đám người
Nguyên Nhã Lan là loại tư vị gì, đứa con gái vừa mới nói với Nguyên Lâm
Hữu thoáng cái liền sợ ngây người, sau khi hồi hồn không nhịn được lớn
tiếng nói: “Nguyên thiếu, nó, nó là một đứa nhặt rác, anh trai nó là
thằng ngu đó.”
Bạn học trong lớp không ai lên tiếng, có người trong lòng không khỏi
âm thầm cân nhắc, không biết Bách Hợp lúc nào lại quen biết được Nguyên
Lâm Hữu. Đến ngay cả ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm cũng lóe lên, vốn
định mở miệng nói giúp đứa con gái vừa mới nói chuyện ban nãy, lúc này
nhìn thấy cảnh tượng như vậy, miệng cô giáo Hoàng giật giật, trên mặt lộ ra ý cười lại không nói gì.
“Chuyện lúc trước, còn chưa cảm ơn em.” Nguyên Lâm Hữu nói mập mờ
không rõ, đám thanh niên quần áo sang trọng sau lưng anh đều hiếu kì
nhìn chằm chằm Bách Hợp. Nguyên Nhã Lan lại càng thêm gắt gao trừng Bách Hợp, cắn môi không nói gì. Bách Hợp hiểu rõ Nguyên Lâm Hữu làm như vậy
là đang bày tỏ cảm kích đối với mình. Thấy chân anh bây giờ chắc hẳn đã
không còn việc gì, chí ít ban nãy khi anh đi đường, cũng không thấy có
gì khác lạ. Ban ngày nhìn thấy anh ta, mặt mũi đã không còn dáng vẻ khó
coi như ngày hôm qua khi trúng độc xà nữa, trái lại mày kiếm mắt sáng,
ngũ quan cũng không phải vô cùng tinh tế, nhưng lại thắng ở hương vị đàn ông, da thịt cũng không phải màu đồng, trái lại có vẻ có mấy phần trắng nõn. Nhưng từ dáng đi của anh có thể nhìn ra, chắc hẳn anh được nhận sự giáo dục tốt nhất ở trong quân đội, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp giống
như cây thương, nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân lại mang theo khí
chất ưu nhã chỉ có người nhà giàu trong kinh đô mới có thể dưỡng ra
được. Vì thế dù cho dung mạo cũng không phải vô cùng đẹp trai, nhưng lại có một loại khí độ mê người.
Hiện tại Bách Hợp đang không có tiền ăn cơm, vừa hay Nguyên Lâm Hữu
lại tới mời cô ăn cơm. Nếu là trước đây có khả năng cô sẽ cự tuyệt,
nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt biến đổi thất thường của đám người cô
giáo Hoàng, Bách Hợp bất chợt hé miệng cười, gật đầu: “Vậy tôi không
khách khí nữa, đúng lúc đói bụng rồi, nhưng mà lại không muốn nhặt cơm
thừa của người ta nha.” Nói xong lời này, Bách Hợp quay đầu thoáng nhìn
về phía đứa con gái đang có chút không dám tin kia: “Nhưng mà tôi cũng
hoan nghênh cậu tới nhặt cơm thừa, nghĩ tới cơm thừa của Nguyên thiếu,
cậu cũng rất muốn nhặt nhỉ.” Nói xong, Bách Hợp mặc kệ đứa con gái với
sắc mặt trắng xanh lẫn lộn kia, một bên lôi kéo Phong Lệ Dương đứng cạnh Nguyên Lâm Hữu.
“Anh Nguyên, vị này là ai, anh quen từ lúc nào thế…” Mấy người thanh
niên lúc này mới bắt đầu ồn ào lên, Nguyên Lâm Hữu lạnh lùng liếc mắt
nhìn bọn họ, đám người nhất thời không dám lên tiếng, hắn mỉm cười với
Bách Hợp, sau đó quay đầu phân phó với mấy người hai câu: “Tôi mời Phong tiểu thư ăn cơm, các cậu tùy ý.” Anh nói xong, cũng mặc kệ vẻ mặt của
bọn họ, liền chuẩn bị dẫn mấy người Bách Hợp đi đến một chỗ khác.
Nguyên Nhã Lan lập tức đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng trong phòng bao rộng lớn cô ta được mọi người đẩy lên vị trí đầu (trên cùng), ghế ngồi
là ghế bành đẹp đẽ nhưng lại quá nặng và phức tạp, muốn đẩy ra trong một lúc cũng không hề dễ dàng, Nguyên Lâm Hữu đi rồi, vậy mà cô ta cũng
không thể đuổi kịp, chỉ đành oán hận dậm chân, lại hô hai câu, thấy
Nguyên Lâm Hữu không để ý tới cô ta, nước mắt thoáng cái tuôn ra, ánh
mắt lộ ra vài phần phẫn hận.
“Em gái bị người nhà nuông chiều không biết trời cao đất dày, lúc
trước nếu như có chỗ nào đắc tội với Phong tiểu thư, mong em đừng lấy
làm phiền lòng.” Không biết có phải là nhắc tới chuyện của Nguyên Nhã
Lan mà không phải chuyện bản thân mình hôm qua sau khi bị thương được
người ta ôm về hay không, mà vẻ mặt của Nguyên Lâm Hữu thoạt nhìn bình
tĩnh hơn nhiều, anh khẽ nói hai câu xin lỗi với Bách Hợp, có thể thấy
anh nói cũng không nhiều, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng kì thực lại đang che
giấu tính cách không giỏi ăn nói của anh.
Bách hợp gật đầu, cô không muốn qua lại sâu đậm gì với người nhà họ
Nguyên, cũng không muốn nịnh bợ anh em Nguyên Lâm Hữu, vì thế anh nói
như vậy, Bách Hợp thuận thế liền đáp ứng, ánh mắt lại rơi xuống trên
người Phong Lệ Dương. Nguyên Lâm Hữu hiển nhiên cũng phát hiện ra sự chú ý của cô không còn ở trên người mình, một bên thở phào nhẹ nhõm, lại
không biết thế nào mơ hồ có chút thất vọng.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Nguyên Lâm Hữu yên lặng đưa Bách Hợp về phòng, lại thân sĩ ở trước cửa phòng cô nói lời tạm biệt.
“Nhã Lan không chuẩn bị phòng cho em sao?”
Thấy Bách Hợp đưa Phong Lệ Dương vào phòng, Nguyên Lâm Hữu cau mày,
vẻ mặt có chút nghiêm trọng nói: “Tôi sẽ nói một tiếng với người bên
này, Phong tiểu thư có ơn với tôi, tôi có thể giúp được chỗ nào, mong em đừng từ chối.”
Bách Hợp lắc đầu, kỳ thực cô muốn ở cùng một phòng với Phong Lệ
Dương, thuận tiện buổi chiều theo dõi cậu, thử xem cái linh hồn kia
trong cơ thể hắn lúc nào sẽ lại đột nhiên xuất hiện mà thôi, nhưng những chuyện này cô không muốn nói nhiều với Nguyên Lâm Hữu. Vì thế chỉ lắc
đầu, cự tuyệt ý tốt của Nguyên Lâm Hữu. Mặc dù Nguyên Lâm Hữu có chút
hiếu kì, nhưng lại không hỏi gì. Lúc này giống như có một trận gió thổi
tới, cánh cửa khi nãy còn mở “rầm” một tiếng liền đóng lại, Bách Hợp
sững sờ một chút, Nguyên Lâm Hữu nhìn thấy cái tay trống không của cô,
trên người chỉ mặc một chiếc váy dài đơn giản, ngay cả túi cũng không
có, hiển nhiên thẻ từ mở cửa cũng không nằm trong tay.
Nguyên Lâm Hữu vốn muốn đi, nhưng lại chỉ mím môi, hai tay nhét vào
trong túi, đứng im định đợi Bách Hợp vào phòng rồi mới rời đi. Ai ngờ
được Bách Hợp
nhìn hắn một cái, cười khổ một tiếng: “Khách sạn chắc hẳn
có thẻ từ dự phòng đúng không?” Cánh cửa kia rõ ràng ban nãy sau khi bị
cô mở ra liền được giữ chặt, theo lý thuyết mà nói không dùng sức cũng
không có khả năng đóng lại, nhưng vừa nãy lại cô duyên vô cớ đóng lại,
trong lòng Bách Hợp có chút ngờ vực, nhưng trên mặt lại không biểu hiện
ra. Nguyên Lâm Hữu nghe thấy cô nói như vậy, tự nhiên bày tỏ muốn cùng
cô đi tìm người lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa.
Có anh giúp đỡ, có lẽ người của khách sạn sẽ không làm khó chính
mình, Bách Hợp hiển nhiên cũng không khách khí. Quả nhiên có Nguyên Lâm
Hữu trợ giúp, Bách Hợp lấy được thẻ từ cực kỳ thuận lợi, cũng từ chối ý
tốt của nhân viên phục vụ muốn giúp cô mở cửa. Lúc về đến cửa phòng
mình, cô một bên tự mình mở cửa, lại cúi thấp đầu nói cảm ơn với Nguyên
Lâm Hữu. Ai ngờ lúc ngẩng đầu lên, cô liền ngây ngẩn cả người.
Lúc này trong phòng không một bóng người, cửa kính ban công ngăn cách gian phòng với bên ngoài bị mở toang, rèm cửa màu vàng nhạt lay động
nhè nhẹ theo gió, nhưng trong căn phòng ước chừng mười lăm mét vuông lại không có ai, lưu lại trong phòng chỉ có mùi **. Sắc mặt Bách Hợp tái
mét, cũng không nhiều lời với Nguyên Lâm Hữu, liền sải bước tiến vào
gian phòng, trong nhà vệ sinh không có ai, đến ngay cả trong tủ cô cũng
tìm qua, không có ai ở.
Nơi cô và Phong Lệ Dương ở là hai gian phòng liền nhau, tầng lầu hai
người ở là tầng mười bảy, lúc này khóa cửa, vậy mà trong phòng lại không có ai, Bách Hợp cũng không tin việc này là do bản thân Phong Lệ Dương
tự mình mở cửa đi ra.
Trong nửa năm gần đây cô dạy bảo Phong Lệ Dương rất ngoan, bảo cậu
không được tùy tiện mở cửa, chỉ cần dặn dò thêm vài lần, cậu nhất định
sẽ nghe theo. Trong tình huống chính mình để cho cậu vào phòng trước,
nhất định cậu không thể ra khỏi phòng. Càng quan trọng hơn là, Bách Hợp
nhìn thấy giường lớn lộn xộn, cô đi về phía giường, nhấc chiếc chăn
trắng tinh lên, trên đó có mấy giọt máu vẫn còn chưa khô, một cỗ mùi vị
vô cùng cổ quái từ trong chăn xộc ra.
“Sao vậy?” Nguyên Lâm Hữu cũng đi vào theo, vốn dĩ lúc Bách Hợp mở
cửa hắn định cáo từ rời đi, nhưng vừa vặn thấy được vẻ mặt có chút không thích hợp của Bách Hợp, vì vậy hắn liền lưu lại. Lúc này tiến vào căn
phòng hiển nhiên cũng phát hiện ra không thấy Phong Lệ Dương trong phòng khách sạn, cùng với giường chiếu hỗn loạn. Anh cũng không còn là thiếu
niên mười bảy mười tám tuổi, bởi vì sống trong quân đội, sinh hoạt cũng
không phải xa hoa trụy lạc, nhưng anh tốt xấu gì cũng xuất thân từ nhà
họ Nguyên, đối với một ít chuyện cũng không hề xa lạ, lúc này nhìn thấy
cảnh tượng như vậy, đương nhiên cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như trước mặt là người khác thì cũng thôi, nhưng rõ ràng người đó lại là Bách Hợp, cô gái này từng cứu mạng anh, cũng không phải người
ngoài, càng quan trọng hơn là, cô còn từng rất thân mật ôm ấp anh,
Nguyên Lâm Hữu nghĩ tới đây, hai tai không khỏi lại nóng lên, liền vội
vàng quay mặt đi, lúc này mới nói:
“Chắc hẳn chưa đi xa được, tôi tìm người đến xem thử, nếu như thực sự không tìm được, cầm quần áo của anh trai em, tôi mượn hai con quân
khuyển tới.”
Quân khuyển trong quân đội cũng không dễ mượn giống như trong tưởng
tượng của người bình thường, nhưng hắn hiện tại lại hời hợt nói ra, Bách Hợp biết anh cũng không phải đang nói đùa, nhưng lúc này trong lòng cô
mơ hồ đã đoán ra, vì thế lắc đầu với Nguyên Lâm Hữu, một mặt lấy ra tấm
thẻ mở cửa phòng trong tủ đầu giường, một mặt lại chạy lướt qua Nguyên
Lâm Hữu sang phòng bên cạnh. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Nguyên Lâm
Hữu chỉ đành đi theo sau cô. Ai liệu được lúc Bách Hợp mở cửa phòng bên
cạnh, lại nghe thấy tiếng kêu thống khổ của cô gái, sắc mặt cô còn chưa
kịp tái nhợt, Nguyên Lâm Hữu khi nãy vẫn còn tỉnh táo, lúc này sắc mặt
bỗng nhiên đại biến, che mắt đẩy cô ra ngoài cửa, vội vàng nói: “Đừng
vào.” Một bên lại nhanh chóng vào phòng đóng cửa lại.
Từ biểu hiện của Nguyên Lâm Hữu, Bách Hợp liền đoán được cô gái trong phòng chắc hẳn là Nguyên Nhã Lan, dù sao thì trong kịch tình Nguyên Nhã Lan cũng là người đàn bà đầu tiên của Phong Lệ Dương. Toàn thân cô vô
lực dựa vào cánh cửa, cánh cửa lạnh như băng dán sát vào gương mặt cô,
khiến cho lòng cô từ từ bình tĩnh lại. Bởi vì khách sạn cách âm quá tốt, nên cô không nghe rõ được động tĩnh bên trong, nhưng tên Phong Lệ Dương này đích thực là kẻ có bản lĩnh, buổi sáng cơ thể Phong Lệ Dương vừa
mới được mình vẽ bùa chú, cho ăn cổ trùng, buổi chiều hắn liền có bản
lĩnh xuất hiện. Bách Hợp trong lúc nhất thời cảm thấy có chút luống
cuống chân tay, cô vốn dĩ còn cho rằng sự việc có khả năng cũng không
nghiêm trọng như mình tưởng tượng, hiện tại xem ra quả nhiên là cô quá
xem nhẹ kẻ tu tiên kia rồi.