Nhìn dáng dấp của Nguyên Lâm Hữu như người ở trong quân đội, khả năng cận chiến chắc rất mạnh, tuy Bách Hợp chưa từng đánh nhau với anh,
nhưng có thể cảm nhận được cảm giác nguy hiểm trên người anh ta, đối phó với người mới luyện võ nửa năm như cô, cho dù là luyện nội công, Nguyên Lâm Hữu vẫn có thể chế ngự được cô. Nhưng nếu muốn đối phó với kẻ có
năng lực cổ quái như Phong Lệ Dương kia, Bách Hợp cảm thấy vẫn khó lòng
phòng bị. Đặc biệt là buổi sáng không biết Phong Lệ Dương làm sao lại
công kích được đại não của cô, khiến đầu cô đau muốn nứt, phảng phất
giống như dị năng tinh thần cô từng có trong nhiệm vụ mạt thế lần đó.
Nếu như Phong Lệ Dương lại sử dụng thủ đoạn kia, cho dù là năng lực cận
chiến của Nguyên Lâm Hữu có mạnh hơn nữa, chỉ sợ đến ngay cả cơ hội đến
gần Phong Lệ Dương thì hắn cũng không có.
Nghĩ đến đây, Bách Hợp yên lặng thở dài, một mặt lại mở cửa ra. Quả
nhiên hiện tại Nguyên Lâm Hữu và Phong Lệ Dương đã đánh thành một đoàn,
lúc này trên khuôn mặt tuấn tú kia của Phong Lệ Dương cũng không còn vẻ
ngu đần như thường ngày nữa, trái lại lộ ra vài phần âm ngoan giống như
một con ác lang, ánh mắt đáng sợ kia của hắn khiến người ta không dám
nhìn thẳng.
Không biết vì sao hắn lại không sử dụng chút nào công kích vô hình
lúc sáng với Nguyên Lâm Hữu. Giờ này Nguyên Nhã Lan nằm ở trên giường
hơi thở mỏng manh, trên người không một mảnh vải, khiến cho Bách Hợp
ngoài ý muốn nhất, vậy mà lại còn có một đứa con gái khác đang sống dở
chết dở nằm trên giường, thân thể lõa lồ khắp nơi đều hiện đầy vết xanh
tím.
“Ngươi không phải đối thủ của ta, thừa dịp ta còn chưa nổi giận, mau
cút! Bằng không, chết!” Bởi vì Bách Hợp đột nhiên đi vào, Phong Lệ Dương theo bản năng quay đầu nhìn, cho nên bị Nguyên Lâm Hữu áp chế dưới
người, tình hình bên này khiến cho người ta vừa nhìn liền thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, trên giường lớn hỗn loạn vẫn còn lưu lại vết tích của
mấy người. Trong nội dung vở kịch, nữ nhân đầu tiên của Phong Lệ Dương
chắc là Nguyên Nhã Lan, nhưng hiện tại vậy mà lại nhiều hơn một người.
Bách Hợp đi tới chỗ Nguyên Nhã Lan. Tiểu công chúa Nguyên gia thường
ngày vẫn luôn cao ngạo, lúc này đến ngay cả ánh mắt của Bách Hợp cũng
không dám chống lại, lúc thấy cô đi tới, cô ta giống như một con chim
nhỏ bị hoảng sợ quấn chăn rúc vào đầu giường, nhìn thấy cảnh tượng như
vậy, trong mắt Phong Lệ Dương khi nãy còn bị Nguyên Lâm Hữu áp chế dưới
người thoáng hiện lên một đạo hung quang, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, vậy mà lại một tay đẩy Nguyên Lâm Hữu ra, đi tới chỗ Nguyên Nhã
Lan, kéo cô ta vào trong lòng, hung ác nhìn Bách Hợp, thấp giọng cảnh
cáo:
“Trừ phi là nữ nhân của ta, bằng không cách người của ta, xa một
chút…” Hắn còn chưa nói hết, cánh tay trống không còn lại làm ra một
động tác cổ quái, bản thân Bách Hợp là người luyện đạo thuật, đương
nhiên cảm nhận được, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền từ trong người lấy
ra một tấm định thân phù, ‘đùng’ một cái liền dán lên đầu Phong Lệ
Dương.
Chút pháp thuật mỏng manh vừa mới được Phong Lệ Dương triệu tập đến,
lúc này vì động tác của hắn bị dừng lại, tia cảm giác quỷ dị kia dần dần tiêu tán. Nhưng do Phong Lệ Dương lúc trước từng luyện chú thuật, vì
thế pháp lực còn sót lại trong cơ thể bị rút sạch. Càng quan trọng hơn
là bởi vì pháp thuật không thể phát ra ngoài, nên lúc này đương nhiên là phản phệ lại chính mình, vì thế sắc mặt hắn có chút trắng bệch, vẻ mặt
có chút khó coi trừng Bách Hợp: “Ngươi đã làm gì ta?”
Bách Hợp không để ý đến hắn, chỉ nhìn cấm hồn chú sáng nay mới vẽ cho Phong Lệ Dương lúc này quả nhiên lại bị phá rồi, cho tới bây giờ cô gần như dám chắc dù cho kẻ tu tiên này có nhập vào cơ thể của Phong lệ
Dương, nhưng nếu như dùng phương pháp đối phó ma quỷ để đối phó hắn,
khẳng định là có tác dụng. Tuy chính mình không biết tu tiên, nhưng bản
thân lại biết đạo thuật, ở điểm này chỉ cần chế trụ hắn, cho dù hắn có
bản lĩnh thông thiên, cũng tuyệt đối không thi triển ra được.
Nghĩ đến đây Bách Hợp không nói hai lời liền giơ tay đánh bất tỉnh
Nguyên Nhã Lan, thấy cô ta mềm nhũn trượt xuống giường, cảnh đẹp trước
ngực bị lộ ra hết, khuôn mặt Nguyên Lâm Hữu thoáng cái đỏ bừng lên,
trong mắt lộ ra vài phần giận dữ, vội vàng tiến lên kéo chăn đắp lại cho cô ta. Lá bùa vừa mới dán lên trán Phong Lệ Dương lúc này bắt đầu rung
động nhè nhẹ, chỉ e lá bùa chẳng có bao nhiêu pháp lực của mình chưa
chắc có thể vây khốn được kẻ tu tiên thần thông quảng đại này. Bách Hợp
có thể nhẹ nhàng đánh hôn mê Nguyên Nhã Lan, cũng không nhất định có thể dễ dàng đập Nguyên Lâm Hữu bất tỉnh. Nếu để cho Phong Lệ Dương vùng vẫy thoát, hắn lại lên cơn điên, bản thân mình hiện tại cũng không chắc là
đối thủ của hắn.
Mà chuyện quan trọng nhất, nếu như hắn lại phóng ra cỗ pháp thuật cổ
quái giống như sáng nay, chính mình thật sự có khả năng không làm gì
được hắn, thừa dịp hắn yếu ớt liền lấy mạng hắn. Trái lại Nguyên Lâm Hữu từng thấy cảnh tượng mình bắt cổ trùng, loại người như hắn cũng không
thích nhiều lời, cho nên Bách Hợp dứt khoát không thèm giấu hắn, một bên cắn rách ngón trỏ của mình, bắt đầu vẽ bùa chú lên trán Phong Lệ Dương.
Lấy máu mình làm vật dẫn cho bùa chú quả nhiên có uy lực hơn nhiều,
vừa mới vẽ lên một chút, khuôn mặt Phong lệ Dương liền nhăn nhó, trong
mắt lộ ra vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Bách Hợp: “Phàm nhân, ngươi đây là
đang muốn chết, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Thế nhưng lời còn chưa dứt, ánh sáng trong mắt hắn dần dần tiêu tán,
Phong Lệ Dương ngốc nghếch nguyên bản lại trở về rồi. Chuyện này giống
như người có hai nhân cách vậy, kẻ tu tiên bị chế trụ, Phong Lệ Dương
ban đầu liền có thể trở về, hiển nhiên lần này việc Bách Hợp bảo vệ cùng trợ giúp linh hồn Phong Lệ Dương trở nên mạnh mẽ đã có tác dụng, khiến
kẻ ngoại lai kia bị áp chế, làm cho hắn không có cách nào hoàn toàn xóa
bỏ Phong Lệ Dương nguyên gốc, cho nên mới tạo thành kết quả như ngày hôm nay.
Chỉ cần kẻ tu tiên kia thường xuyên bị áp chế, người xuất hiện chính
là Phong Lệ Dương nguyên bản, Bách Hợp hơi nhếch miệng, không nhịn được
bật cười.
“Đây là xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Nguyên Lâm Hữu lúc này tái nhợt,
tất cả những gì hắn vừa mới thấy quá kì quái, vốn dĩ chuyện này không
liên quan đến hắn, Bách Hợp lại mang bộ dạng không muốn nói, Nguyên Lâm
Hữu cũng không nên hỏi, nhưng sự việc liên quan đến em gái hắn, điều này khiến hắn không thể kiềm chế liền hỏi ra.
Bách Hợp
túm tóc đứa con gái đang nằm trên giường kia, một mặt lại
xách cô ta lên, dùng lực ép cô ta quay đầu lại, lúc này mới thấy rõ cô
ta vậy mà lại là đứa con gái ngồi trước mình, là kẻ kết thù oán với
mình. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng lúc trước,
nhưng từ những điều kì quái ở trong phòng mình, cùng với tình huống lúc
này, Bách Hợp ước chừng cũng có thể đoán ra chút chuyện. Hẳn là đứa con
gái này tìm nhân viên phục vụ khách sạn đòi thẻ từ phòng mình, không
biết muốn vào phòng mình làm gì, lại không ngờ tới chính mình đột nhiên
trở về, còn để Phong Lệ Dương vào trước, trong quãng thời gian này, kẻ
tu tiên lại tỉnh lại, chiếm đoạt hai người Nguyên Nhã Lan, lại nhân lúc
mình đi lấy thẻ từ, dường như làm xong hết mấy chuyện không nên phát
sinh rồi.
“Anh xem, tôi cùng về với anh, chuyện gì tôi cũng không biết.” Đầu
ngón tay đau rát, đây chính là nguyên nhân Bách Hợp không muốn nhất khi
dùng huyết chú, nhưng nhìn thấy máu mình chậm rãi biến mất chỗ ấn đường
của Phong lệ Dương, trong lòng Bách Hợp lúc này mời thở phào nhẹ nhõm.
Thấy đôi mắt vô tội kia của Phong Lệ Dương, lại tức giận không chỗ nào
phát tiết, cũng không biết nên trách hắn cái gì, nhưng cứ thấy gương mặt này của hắn lại tự dưng (vô cớ) tức giận.
Nguyên Lâm Hữu mím chặt môi, nhìn cô em gái ở trên giường không dám
nhúc nhích một cái, có chút tức giận cầm chăn bọc cô lại, lại kì quái
nhìn Phong Lệ Dương, lúc này mới thở ra một hơi: “Phong tiểu thư, mặc dù không biết tình trạng của anh trai em là như thế nào, nhưng tôi hi vọng chuyện này đừng xảy ra nữa.” Hiện giờ anh cố nén tức giận, hiển nhiên
là khách khí với Bách Hợp, lúc này chỉ để cho Bách Hợp trông coi kỹ
Phong Lệ Dương mà thôi, lại không so đo chuyện lúc trước, Bách Hợp do dự một lúc, không tiếp tục giấu giếm hắn:
“Nguyên tiên sinh, chỉ e chuyện này tôi không thể làm được, không
giấu gì anh, việc ban nãy anh cũng nhìn thấy, anh trai tôi là người
không có tâm trí, anh xem.” Cô nói xong, vỗ một cái lên mặt Phong Lệ
Dương, Phong Lệ Dương ngây ngô nhếch miệng cười ‘hì hì’ với cô, hoàn
toàn không giống với dáng vẻ âm trầm lúc trước:
“Chuyện khi nãy anh có thể coi như nhân cách của anh trai tôi bị phân liệt, muốn tôi kiểm soát anh tôi, tôi chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết
sức, lại không dám hoàn toàn đảm bảo với anh.” Bách Hợp vừa dứt lời, lại nhìn Nguyên Nhã Lan một cái, hơi nhếch miệng: “Nhưng tôi lại tò mò sao
Nguyên tiểu thư lại có thể xuất hiện trong phòng của tôi.”
Việc Nguyên Nhã Lan trở thành người đàn bà đầu tiên của Phong Lệ
Dương quả nhiên không thể thay đổi, cho dù chính mình đã tận lực phòng
bị, sự việc vẫn cứ xảy ra. Trong lòng Bách Hợp có chút cảnh giác, kể từ
khi bắt đầu nhiệm vụ với độ khó khác nhau, càng về sau sức mạnh của kịch tình dường như vượt quá sức tưởng tượng của cô, dù cho lần này cô làm
nhiều như vậy, kịch tịch vẫn đi theo con đường đã định.
Nếu là như vậy, Phong Lệ Dương dường như hoàn toàn chiếm được cỗ thân thể này, thậm chí về sau có xưng bá thương trường, một bước trở thành
kẻ cao cao tại thượng cũng là việc có thể đoán được.
“Tôi sẽ mang Nguyên Nhã Lan về dạy dỗ kỹ càng, nhưng vì thể diện của
Phong tiểu thư, chuyện lần này coi như cho qua, lần sau tôi sẽ không tha cho hắn.” Lúc Nguyên Lâm Hữu nói lời này, thậm chí muốn đưa tay chạm
vào chỗ thắt lưng, động tác này hiển nhiên cho thấy lúc này trong lòng
hắn đang giận dữ, đã nổi lên sát ý, chỉ là Nguyên Nhã Lan đang được hắn
ôm theo động tác đó lại bất ổn trượt xuống, hắn rút cái tay theo bản
năng muốn rút súng, Bách Hợp thở dài, không nói gì.
Chuyến đi khu nghỉ dưỡng lần này xảy ra không ít chuyện, ngày hôm đó
Nguyên Lâm Hữu ôm Nguyên Nhã Lan rời đi, Bách Hợp cũng rất sợ tên Phong
Lệ Dương kia lại xuất hiện, vì thế cũng muốn rời khỏi. Đồ cô mang ra
ngoài dù sao cũng ít, sau khi về đến nhà cô còn phải tiếp tục thử cách
khác, xem xem có biện pháp nào có thể khắc chế kẻ tu tiên kia không.
Nguyên Lâm Hữu sắp xếp người đưa cô về, không biết có phải vì tác dụng
của huyết chú, mà cả ngày nay Phong Lệ Dương kia cũng không xuất hiện.
Bách Hợp xin nghỉ hai ngày ở nhà để theo dõi hắn, tên Phong Lệ Dương kia cũng không thấy lại lộ diện.
Ở trong nhà mấy ngày, Phong Bách Hợp vẫn còn thân phận học sinh, nhất là lúc này đã lên lớp 12, trường học đương nhiên không thể cho phép cô
xin nghỉ quá lâu. Mặc dù cô giáo Hoàng không thích cô, lúc trước cũng
không thèm để ý cô có thi được đại học hay không, nhưng chuyện này lại
liên quan đến tỉ lệ học sinh lên lớp của lớp mình, cùng với tư cách đánh giá giáo viên loại giỏi sau này. Dưới tình huống Bách Hợp không muốn
thôi học, cô giáo Hoàng hiếm khi giám sát Bách Hợp chặt chẽ thêm vài
phần, kì nghỉ ba ngày vừa hết, liền gọi điện thoại kêu cô trở về đi học.