Sau khi trói chặt Phong Lệ Dương ở trong nhà, sợi dây thừng lại được
ngâm qua tro của lá bùa nên có chút đạo lực, lúc này Bách Hợp mới yên
tâm một chút. Lúc tới trường học, vừa bước vào lớp, cô mới biết mấy ngày nay không chỉ có mình cô, đến ngay cả Nguyên Nhã Lan, cùng với đứa con
gái hồi đó ngồi trước mình tên Lưu Nhu cũng xin nghỉ, liên tiếp mấy ngày chưa thấy đi học. Vốn dĩ một mình Bách Hợp xin nghỉ cũng chẳng dẫn tới
chú ý của bạn học trong lớp, nhưng hiện tại ba người cùng xin nghỉ,
thường ngày mọi người không phát hiện ra, đến tận lúc này Bách Hợp vừa
tới, mọi người mới phát giác ra chỗ kì quái lúc trước, Bách Hợp vậy mà
lại xin nghỉ cùng một lúc với nữ thần của lớp Nguyên Nhã Lan.
“Phong Bách Hợp, hai ngày nay cậu đi đâu thế?” Bách Hợp vừa mới ngồi
xuống, liền có người ở bên cạnh quay qua hỏi, thấy dáng vẻ Bách Hợp
giống như không muốn để ý, người vừa mới hỏi kia liền ngượng ngùng quay
đầu đi, một mặt lại bĩu môi, xì xào bàn tán cùng với bạn học khác.
Tầm năm phút sau, một đứa con gái khác lưng đeo cặp sách, khí sắc
thoạt nhìn rất tệ đi vào, mái tóc dài quăn trước đây luôn được Lưu Nhu
chăm sóc tỉ mỉ lúc này lại rối tung xõa trên đầu vai, lúc vào lớp vẻ mặt cô ta thẫn thờ nhìn Bách Hợp một cái, trong mắt lộ ra vài phần oán hận, nhưng lại không giống như ngày trước hễ thấy Bách Hợp liền đối đầu, cô
ta cười lạnh hai tiếng với Bách Hợp, trực tiếp đi tới chỗ ngồi của mình.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, thế nhưng sắc mặt trắng bệch của Lưu Nhu
lại lộ ra chút xanh xao, cước bộ có chút hư phù, thoạt nhìn bộ dạng
giống như sinh lực tổn hao. Bách Hợp nhớ tới bộ dạng giống như người
chết của cô ta ở trên giường trong khách sạn ngày đó, lúc chính mình đưa Phong Lệ Dương rời đi lại ném Lưu Nhu đang trần truồng vào trong khách
sạn, nghĩ tới quá trình cô ta được người ta phát hiện cũng không thoải
mái gì cho cam, lúc này chắc hẳn hận chết mình với Phong Lệ Dương rồi.
Dù sao Lưu Nhu này vừa nhìn liền biết là kẻ tâm cao khí ngạo, ánh mắt
lúc cô ta nhìn Nguyên Nhã Lan, Bách Hợp đều xem thấu. Chỉ là cuối cùng
cô ta lại thất thân với kẻ ngốc như Phong Lệ Dương này, khó trách trong
lòng cô ta không thoải mái.
Lưu Nhu trở về vị trí của mình ngồi xuống, cùng lúc đó có mấy người
bạn học nữ thường nịnh hót Nguyên Nhã Lan liền xúm lại, xì xầm bàn tán
hỏi lí do vì sao Lưu Nhu xin nghỉ các loại. Tiếng chuông vào lớp nhanh
chóng vang lên, cô giáo chủ nhiệm vừa mới vào lớp, theo sau là Nguyên
Nhã Lan với thần sắc có chút khó coi được một người giống như bảo mẫu
đang cầm theo cặp sách đưa vào phòng học. Hôm nay Bách Hợp vừa mới đi
học, hai người liên tục xin nghỉ cũng tới rồi. Cho dù học sinh trong lớp biết Nguyên Nhã Lan khinh thường Bách Hợp, nhưng lúc này trong lòng khó tránh khỏi bắt đầu có chút phỏng đoán.
Tiết học của nửa buổi sáng cứ dần dần trôi qua trong bầu không khí cổ quái, lúc vào tiết học cuối cùng, hiển nhiên rất nhiều người bắt đầu có chút sốt ruột. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, giáo viên trên bục
giảng đang thu dọn tài liệu giảng dạy của mình, lúc chuẩn bị rời đi, Lưu Nhu ngồi phía trước Bách Hợp đột nhiên trao đổi ánh mắt với Nguyên Nhã
Lan đang xoay người lại, lập tức thét lên: “Ah, không thấy tiền của tôi
đâu rồi!”
Một màn quen thuộc này trong nội dung vở kịch cuối cùng cũng bắt đầu
rồi, mặc dù không cùng thời gian địa điểm, nhưng lúc này vẫn là bị Lưu
Nhu nhắc đến, cô ta vừa dứt lời, một đám học sinh vốn dĩ định tan học
thoáng chốc liền ngây ngẩn cả người, đến ngay cả giáo viên trên bục
giảng cũng cau mày lại, dừng lại động tác trong tay.
“Thưa cô, hình như em cũng không thấy một nghìn tệ.” Nguyên Nhã Lan
cũng nói theo, cô ta vừa nói vừa đứng dậy, lấy ra chiếc túi tiền liếc
cái liền biết là có giá trị không nhỏ trong cặp sách của mình, lúc này
bên trong chỉ còn vài tờ tiền lẻ, cô ta vạch túi tiền đi dạo một vòng
cho mọi người xem. Nếu như chỉ có Lưu Nhu không thấy tiền thì cũng thôi, giáo viên trên bục giảng còn có thể lén lút từ từ xử lý, nhưng hiện tại Nguyên Nhã Lan cũng nói không thấy tiền, địa vị thân phận của cô ta
cũng không phải bình thường. Cho dù có coi đó là chuyện nhỏ, nhưng rơi
xuống người đám con trai con gái nhà quyền quý này, dù chuyện có bé tí
ti như hạt vừng cũng biến thành chuyện lớn.
Sắc mặt của giáo viên trên bục giảng vô cùng nghiêm túc, đưa tay vỗ
mạnh một cái lên bảng, lớn tiếng nói: “Ai cầm tiền của bạn học Nguyên và Lưu Nhu, tự mình đứng ra, chúng ta giải quyết trong êm đẹp, không cần
phải báo cảnh sát, bằng không nếu đợi đến khi cảnh sát tới, các em có
hối hận cũng không kịp.”
Tiếng nói của giáo viên vừa dứt, trong lớp nhất thời im ắng giống như chết lặng, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng đều rơi xuống người Bách Hợp lúc này đang thu dọn cặp sách của mình, khóe mắt giáo viên đồng
dạng cũng liếc về phía Bách Hợp, Lưu Nhu lại càng không chút khách khí
quay người lại, chỉ vào Bách Hợp nói:”Phong Bách Hợp, là cậu trộm phải
không? Cậu ngồi ngay sau tôi, muốn lấy tiền cũng rất thuận tiện, hơn nữa tôi nhìn thấy sau khi hết tiết cậu có đi qua chỗ của Nguyên Nhã Lan.”
Lưu Nhu đã sớm hận Bách Hợp đến tận xương tủy, cô ta giữ lại tấm thân trong sạch chính là vì muốn gả vào hào môn thế gia, nhưng đáng tiếc lại bị hủy trên tay người anh trai ngốc kia của Phong Bách Hợp, ngày đó cô
ta và Nguyên Nhã Lan trốn vào phòng của Bách Hợp, đang định để đồ quý
giá ở trong phòng của cô, đến lúc đó lại trách mắng không thấy đồ của
mình, dẫn cảnh sát tới điều tra, những tưởng khiến cho thanh danh của
Bách Hợp mất sạch, đáng tiếc cuối cùng kẻ mất sạch thanh danh không phải Bách Hợp, trái lại chính là cô ta!
Cô ta bị tên anh trai ngốc của Bách Hợp ấn lên giường, sau cùng khi
tỉnh lại lại là bị nhân viên phục vụ phòng khách khách sạn đánh thức,
bên người không có Nguyên Nhã Lan, cũng không có Phong Lệ Dương, chỉ có
một mình cô ta ở đó, có thể tưởng tượng được trong lòng Lưu Nhu có bao
nhiêu oán hận. Nhất là ánh mắt của nhân viên phục vụ phòng trọ lúc nhìn
cô ta, phảng phất giống như cô ta chính là một kẻ không biết xấu hổ, vào thời khắc đó, Lưu Nhu nhớ tới giấc mộng muốn gả vào nhà họ Nguyên, dĩ
nhiên là vỡ nát. Trong lòng cô ta vốn tồn tại một ảo tưởng, phỏng đoán
người nhà họ Nguyên có khả năng không biết chuyện này, Nguyên Nhã Lan
chắc chắn cũng không dám nói, bởi vì lúc thất thân cho tên ngốc, cũng
không chỉ có một mình cô ta, nhưng Lưu Nhu sau khi xảy ra chuyện từng
nói bóng gió với Nguyên Nhã Lan, cô ta nói là được anh trai Nguyên Lâm
Hữu đem đi, trong giây phút đó trong lòng Lưu Nhu hiển nhiên mất hết hy
vọng, cô ta không dám hận Nguyên Nhã Lan, chỉ đành hận lên người hai anh em Bách Hợp.
Bách Hợp nhìn thấy vẻ oán độc hiện ra trong mắt Lưu Nhu, trong lòng
đối với cảnh ngộ của cô ta cũng không phải không thấu hiểu, nhưng nếu
Lưu Nhu muốn mượn cơ hội lần này để hãm hại
cô, vậy thì Lưu Nhu liền
tính sai rồi. Huống chi tâm nguyện của nguyên chủ chính là việc này,
đương nhiên Bách Hợp không thể đem lời cáo buộc của Lưu Nhu thành gió
thổi bên tai, cô chỉ đành liếc mắt nhìn Lưu Nhu, vẻ mặt bình tĩnh nói:
“Bạn học, tôi cũng thấy cậu đi nhà xí, chẳng lẽ là cậu vào ăn cứt sao?”
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, học sinh cả lớp đang yên lặng chớp
mắt đột nhiên có người quay lưng lại, hai vai run run, đám người không
hẹn mà cùng nhớ tới tình cảnh buổi chiều ngày hôm đó Bách Hợp cầm sách
vở dính đầy phân và nước tiểu dí vào mặt Lưu Nhu, vốn là mọi người trong lúc nhất thời còn chưa nhớ ra chuyện đó, nhưng bây giờ bị Bách Hợp nhắc tới, lại nghĩ tới lời cô phản bác lại Lưu Nhu, khó tránh khỏi càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt không thể tả, nhịn không được đều cười thầm ở trọng bụng.
Khuôn mặt Lưu Nhu đỏ bừng lên, hàm răng cắn chặt môi dưới, bộ ngực
không ngừng phập phồng, trong mắt cô ta lộ ra vẻ điên cuồng, thật lâu
sau đó mới ép xuống được tức giận trong lòng, giọng the thé nói: “Cả lớp có ai mà không biết nhà mày nghèo? Lần trước đi khu nghỉ dưỡng đến ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, hiện tại Nguyên Nhã Lan không thấy tiền,
không phải mày trộm thì là ai? Trên người Nguyên Nhã Lan chẳng nhẽ ngay
cả một phân tiền cũng không mang theo sao? Chắc chắn là mày trộm!”
“Cậu làm sao biết Nguyên Nhã Lan mang theo tiền, cậu là con giun
trong bụng của cô ta sao, sao cái gì cũng biết rõ ràng thế?” Bách Hợp
nhớ tới Phong Lệ Dương còn đang ở nhà, một mặt lại nhanh chóng thu dọn
sách vở trên bàn của mình: “Cậu dựa vào cái gì mà nói là tôi trộm? Chỉ
bởi vì nhà tôi nghèo? Vậy tôi nói cậu thiếu đàn ông, có phải hay không
đàn ông trên toàn thế giới đều bị cậu vụng trộm lén lút?”
‘Phốc.’ Nhiều người nghe đến đây đều không nhịn được bật cười ra
tiếng. Bộ dạng nhát gan nhu nhược của Phong Bách Hợp trước đây, học sinh trong lớp đã sớm quen biết hơn hai năm, lại không ngờ tới cô lại cũng
sẽ có lúc nhanh mồm nhanh miệng, khiến cho Lưu Nhu trợn mắt há mồm không nói nên lời. Bản thân Lưu Nhu vốn chột dạ, cô ta nghe thấy lời Bách
Hợp, trong lòng liền phỏng đoán Bách Hợp chắc hẳn biết chuyện của mình,
lúc này cố ý tới cười nhạo mình, trong lòng cô ta dâng lên một cỗ tức
giận không tên, hét lên một tiếng liền muốn nhào tới Bách Hợp: “Mặc kệ
nói thế nào, mày cởi hết quần áo ra để tao lục soát, cầm túi sách ra…”
Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Lưu Nhu, giáo viên trên bục giảng có chút khó xử đẩy kính trên sống mũi mình, theo bản năng nhìn Nguyên Nhã
Lan một cái: “Bạn học Nguyên, em xem…” Nguyên Nhã Lan biết hiện tại thứ
mọi người chỉ là một ý kiến của mình, cô ta nhớ tới tình cảnh ngày đó ở
khu nghỉ dưỡng bị Phong Lệ Dương áp dưới người, lúc này vừa thẹn vừa
hận. Mặc dù Phong Lệ Dương ngày đó không giống với thần sắc thường ngày
khiến cho cô ta có chút mê say, nhưng nghĩ tới tên đàn ông ngu ngốc đó,
lại nhớ tới bản thân thất thân cho một tên ngốc nổi danh, lòng tự ái
kiêu ngạo của Nguyên Nhã Lan cũng có chút phát tác. Vì thế khi Lưu Nhu
nói muốn đối phó Bách Hợp cho xả giận, cô ta suy nghĩ một chút liền đồng ý, lúc này thấy giáo viên hỏi ý kiến của cô ta, cô ta cắn môi dưới khẽ
gật đầu:”Xem chút đi, nếu như không có liền thả cậu ta, nếu như đã trộm
tiền, Phong Bách Hợp, nếu như cậu không nói, tôi sẽ tống cậu vào cục
cảnh sát.”
Lấy được câu trả lời thuyết phục như vậy của Nguyên Nhã Lan, học sinh trong lớp đương nhiên đều đứng về phía cô ta, có mấy người bạn nam đi
tới muốn khóa trụ Bách Hợp, có người muốn giật lấy cặp sách của cô, Bách Hợp tuy không sợ đám học sinh này, nhưng võ công của cô rốt cuộc chưa
luyện được bao lâu, nếu dùng đạo thuật và cổ thuật, cô cũng không phải
không hạ nổi đám người muốn trói buộc chính mình. Nhưng mấy thứ như đạo
thuật cổ thuật kia cũng không thích hợp bày ra giữa ban ngày ban mặt, cô trơ mắt nhìn người ta giật lấy cặp sách của mình, một tay giấu xấp tiền đưa vào bên trong, ánh mắt Bách Hợp híp lại, khi đang muốn bại lộ chút
lá bài tẩy của mình, một người đàn ông vóc người cao gầy, hai tay đút
túi đứng ngoài cửa lớp học không biết nhìn được bao lâu, lúc này nhìn
thấy trong lớp càng náo càng hăng, mày nhíu lại liền quát một tiếng:
“Nguyên Nhã Lan, tan học rồi rốt cuộc em còn muốn lưu lại bao lâu?”
Ánh mắt Nguyên Lâm Hữu liếc nhìn trên người Bách Hợp một cái, sau cùng
mới rơi xuống người em gái mình. Hắn đáng lẽ hiếm khi có được kì nghỉ
nửa tháng, nhưng không ngờ tới vừa mới trở về lại đụng phải chuyện hư
hỏng này. Việc Nguyên Nhã Lan thất thân không thể nói với cha mẹ, cha mẹ nhà họ Nguyên cũng không phải kẻ ăn chay, nếu như biết Nguyên Nhã Lan
chịu thiệt chỗ Phong Lệ Dương, thật không biết muốn dùng loại biện pháp
gì để đối phó hai anh em nhà họ Phong. Dù sao lúc trước Bách Hợp cũng
cứu mình một mạng, Nguyên Lâm Hữu cũng không biết là không nỡ thấy Bách
Hợp rớt xuống kết cục đáng thương, hay muốn báo đáp ân tình cô ngày đó
từng cứu mình. Vì thế mượn lí do giữ gìn thanh danh cho em gái, liền
giấu nhẹm chuyện này đi, ai cũng không hay biết.