Review Nữ Phụ Đáng Thương Nhận Nhầm Nam Chính



Tui cũng thích cách Quý Đạc luôn ủng hộ và bày tỏ tình cảm với chị nhà, mặc dù đôi khi cách làm của anh hơi trẻ con xíu. Ngoài tuyến tình cảm này thì sự ấm áp mà nhà họ Quý mang lại cho Lâm Kiều cũng là điều rất đáng trân trọng. Bà nào đang tìm truyện hài hòa giữa tình cảm, sự nghiệp và gia đình thì nhảy liền đi nha! 


NỮ PHỤ ĐÁNG THƯƠNG NHẬN NHẦM NAM CHÍNH 
Tác giả: Nịnh Mông Cửu
Tag: Niên đại văn - thập niên 80, xuyên sách, cưới trước yêu sau, quân nhân, đoàn trưởng mặt lạnh - cô vợ cá tính đam mê hóa học, ấm áp, cuộc sống vươn lên, HE
Độ dài: 83c + 8 NT
Tình trạng: Hoàn
Lưu ý: Không khóa
Link đọc: https://www.wattpad.com/story/378144935-edit-hoàn-thập-niên-80-nữ-phụ-đáng-thương-nhận 
________
Văn án:
Lâm Kiều xuyên sách, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại mà cô chỉ nghe bạn bè kể qua loa, đến cả tên nam chính còn không nhớ nổi.
Trong truyện, cô là một nữ phụ bia đỡ đạn môn đăng hộ đối với nam chính, bị gả cho hắn ta chỉ vì hắn muốn về quê làm ăn, lấy tự do hôn nhân đổi lấy tự do sự nghiệp. Khi sự nghiệp của nam chính thành công, cô làm đủ trò để trở thành người bị ghét bỏ, cuối cùng kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn cay đắng.
Lâm Kiều cảm thấy chuyện này… Tuyệt vời quá đi!
Có ăn có uống, không cần phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, lại còn nhận được một khoản tiền chu cấp lớn. Nếu không gả chẳng lẽ chờ bị chú thím bán đi sao?
Quả nhiên vào ngày xem mắt chính thức, người đàn ông cao lớn đẹp trai mặc bộ đồng phục, tư thế ngồi thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng, công tư phân minh, không giống đi xem mắt mà giống đang họp trong phòng chỉ huy.
Nhưng hắn lấy ra thẻ lương và sổ tiết kiệm của hắn~
Lâm Kiều yên tâm nhận lấy, tiếp theo chỉ đợi chồng đệ đơn ly hôn mà thôi.
Năm đầu tiên kết hôn, cô xoa bóp cái eo đau nhức, cảm thấy có gì đó không ổn;
Năm thứ hai kết hôn, cô nhìn những ngôi sao và đường vạch của phù hiệu trên vai chồng, cảm thấy càng không ổn hơn…
Cho đến một ngày, cháu trai cả của chồng cô đến nhà chơi uống rượu say khướt, khóc lóc nói hối hận vì đã đẩy cuộc hôn nhân này cho hắn ta.
Chồng cô lúc đó đang cúi đầu cụp mắt bóc tôm cho cô, chỉ liếc mắt nhìn cháu trai một cái. Cậu ta lập tức tỉnh táo, mặt tái mét.
Bấy giờ Lâm Kiều mới ý thức được cô không phải kết hôn với nam chính mà là với ông chú Diêm Vương mặt lạnh của nam chính!
Thảo nào cô thắc mắc sao mình đã mang thai rồi mà hắn vẫn chưa chịu ly hôn!!
________
Nếu xuyên sách có thật trên đời, mấy bà sẽ làm gì? Chắc hẳn là sẽ là thuộc làu làu cốt truyện rồi phải không? Lầm Kiều cũng ước như thế, chỉ là điều ước này hiện tại hơi muộn, bởi vì Lâm Kiều xuyên sách thật rồi!!
Hên là Lâm Kiều còn nhớ sơ sơ cốt truyện nên đã xác định được nhân vật của mình là một nhân vật phụ. Cô sẽ phải gả cho nam chính, còn anh ta sẽ đồng ý cưới cô vì ơn cứu mạng khi xưa. Anh ta sẽ cho cô tất cả, ngoại trừ tình yêu. Trong nguyên tác, Lâm Kiều sẽ bày đủ trò để ngáng chân nam chính, kết cục là hai người sẽ ly hôn, sau đó anh ta sẽ kết hôn với nữ chính dịu dàng và sống hạnh phúc mãi mãi. 
Tình hình hiện tại là gia đình chú thím đang muốn gả Lâm Kiều cho một gã đàn ông có một đời vợ để đổi lấy lợi ích. Ngay sau khi biết tin, cô lấy di vật từ bà nội rồi đi tìm nhà họ Quý – gia đình có hôn ước với cô từ bé và đề nghị: “Cháu muốn hỏi một chút với Quý lão tiên sinh, liệu hôn ước giữa hai nhà chúng ta còn giữ lời không?”
Lâm Kiều nghĩ kĩ rồi, cô muốn có tự do với thân thể của mình, trong khi nam chính lại muốn tự do trong sự nghiệp. Bằng cách hợp tác với nhau, họ có thể giả vờ là một cặp vợ chồng trong một khoảng thời gian nhất định. Theo nguyên tác, nam chính sẽ đền bù cho cô một số tiền lớn, vì vậy không thiệt vào đâu cả!
Tuy nhiên vấn đề lại xuất hiện, Lâm Kiều nhận nhầm nam chính, mà bản thân cô cũng không biết điều này. 
Bởi vì tên của Quý Trạch, người vốn là nam chính, và chú của anh ta – Quý Đạc, chỉ hơn kém nhau một hai nét chữ. Thêm việc chữ viết trên tờ hôn ước không rõ ràng, và Quý Đạc không hề phủ nhận thân phận của mình khi ra mặt giải quyết vấn đề cho cô nên Lâm Kiều hoàn toàn chắc chắn, Quý Đạc là người cô sẽ kết hôn. 
Rồi số phận lại đưa đẩy, mẹ của Quý Trạch không ưng Lâm Kiều nên tung tin về cuộc hôn nhân của cô và Quý Đạc khiến ai cũng tin hai người là một đôi. Chuyện này không chỉ liên quan đến vấn đề danh dự mà còn là vấn đề làm sao để Lâm Kiều danh chính ngôn thuận tá túc lại nhà họ Quý. Hết cách, ông bà Quý chỉ đành để Lâm Kiều và Quý Đạc thành đôi thôi. 
Khi quyết định hôn ước từ nhỏ, ông thực sự chưa từng nghĩ đến việc dành cho thằng hai. Thứ nhất là khác vai vế, thứ hai là thằng hai hơn Lâm Kiều những chín tuổi, dù có cùng thế hệ thì tuổi tác cũng không phù hợp như Quý Trạch. Không ngờ vòng đi vòng lại, cuối cùng lại rơi vào tay thằng hai.
Mà ngạc nhiên hơn nữa, Quý Đạc – người luôn từ chối những lần xem mắt lại ngoan ngoãn chấp nhận kết hôn với Lâm Kiều, thậm chí còn giao cho cô cuốn sổ tiết kiệm của anh nữa. Quả là một vạn lời hứa hẹn cũng không bằng một cuốn sổ tiết kiệm chân thành và thiết thực.
Lâm Kiều là người thông minh, cô biết mình muốn gì, trong đại cục chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Cuộc hôn nhân này thực ra không khác gì một cuộc hợp tác. Hai người sẽ sống cùng nhau nhiều năm nữa, tình cảm thì chắc chắn không có, nhưng nếu có thể tôn trọng lẫn nhau, cuộc sống cũng sẽ không đến nỗi tệ.
Thế là Lâm Kiều từ một cô gái lạ mặt dám chặn đường đoàn trưởng Quý, sau đó là vãn bối có chút liên hệ với nhà họ Quý, giờ đã trở thành vợ của đoàn trưởng Quý, đúng là một bước nhảy vọt ba cấp.
Mà chung đụng rồi mới biết, Lâm Kiều cá tính mạnh mẽ, tự tin khác hẳn những người phụ nữ cùng thời. Sự khác biệt này cũng khiến Quý Đạc bối rối, bởi họ đã kết hôn được một tuần, dọn về ở chung cũng mấy ngày, vậy mà vẫn chưa hoàn toàn trở thành vợ chồng. 
Ngày nào cũng vậy, cô vừa chạm gối là ngủ ngay, hơi thở đều đặn vang lên chỉ sau vài phút. Con gái bình thường ai lại vô tư như vậy? Trừ khi... cô còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện. 
Thôi thì chịu, Quý Đạc đành chăm sóc thêm cho Lâm Kiều vậy, anh cũng không phải là người ham muốn, không thể ép buộc một cô gái còn non trẻ như vậy.
Không lâu sau Quý Đạc ngỡ ngàng nhận ra cô đã trưởng thành, không ngây thơ đến mức nghĩ rằng chỉ cần nằm cùng giường với đàn ông một đêm là sẽ có con. Chẳng lẽ cô nghĩ anh là người chính trực đến mức cưới vợ cũng không động vào, hay là nghe những tin đồn ngoài kia rằng anh đã từ chối rất nhiều người, hoặc người ta cho rằng anh không được, hoặc là anh thích đàn ông?
Vừa biết được sự thật là tối đó Quý Đạc vào việc ngay, anh hỏi cô có phản đối không, nhưng không cho cô thời gian để phản đối! 
Nghĩ kỹ lại thì Lâm Kiều thấy cô không có lý do gì để không “ăn” anh cả, miếng thịt ngon lành thế này đã đưa đến tận miệng, lại còn hợp pháp nữa. Nữ chính thì chưa xuất hiện, anh còn chẳng quan tâm mình có phải nam chính hay không, vậy cô bận tâm gì nữa? 
Chưa kể là Lâm Kiều cũng không phản cảm gì với Quý Đạc lắm. Trông anh nghiêm khắc nhưng bên trong rất mềm lòng. Ở thời đại này, khi Lâm Kiều không nấu ăn thì anh cũng chẳng ý kiến gì. Anh cũng luôn là người gọi điện, người đi mua đồ, chuyện trong nhà anh giải quyết hết. 
Thậm chí anh còn luôn ủng hộ cô làm giáo viên, ủng hộ cô tiếp tục học cao hơn, cũng góp ý nhiều trong việc khởi nghiệp bán xà phòng lỏng của Lâm Kiều. Từ kiếp trước đến kiếp này, Lâm Kiều chưa từng dựa dẫm vào ai, nhưng giờ đây, cô lại cảm nhận được một sự an toàn và đáng tin từ Quý Đạc.
Tuy nhiên sự tin tưởng này không có nghĩa là Lâm Kiều sẽ chia sẻ mọi việc cho Quý Đạc. Ví dụ như cô việc so tài dạy học hay hướng dẫn lớp học trước mặt lãnh đạo, Quý Đạc luôn là người cuối cùng biết. 
Nói mới nhớ, anh và Lâm Kiều hình như chưa từng cãi nhau, có chuyện gì thì nói chuyện đó, nói xong là thôi. Kể cả khi anh thông báo sẽ rời khỏi nhà mấy ngày, Lâm Kiều cũng không hỏi nguyên nhân. Ngay cả mẹ anh - một người rất điềm đạm - đôi khi cũng sẽ càu nhàu. Vậy mà Lâm Kiều lại chưa từng nói gì với anh, cứ như không có bất kỳ yêu cầu nào với anh. 
Có lẽ do Lâm Kiều có đầu óc, có khả năng, thậm chí cô còn có nội lực không cần dựa dẫm vào ai. Trước đây anh không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ sao lại thấy không đúng nữa. 
“Đồng chí Lâm Kiều, anh nghĩ có một số vấn đề về niềm tin giữa vợ chồng, anh cần phải nói chuyện với em.”
“Em không thấy giữa chúng ta có

vấn đề gì về niềm tin cả.”
“Quan trọng nhất là, khi em gặp khó khăn, em không bao giờ nghĩ đến việc dựa vào anh. Chúng ta là một, đây là điều em đã nói trước khi kết hôn. Anh cảm thấy em nói và làm không thống nhất, chúng ta cần thảo luận.”
Thực sự mà nói, anh cũng chưa nghĩ thông suốt, chỉ biết rằng mọi thứ không thể tiếp tục như thế này nữa. Dù sao họ đã kết hôn, đã nằm chung giường, cô còn định trả anh lại sao?
Thế là đoàn trưởng Quý bắt đầu tập mua nước ngọt cho Lâm Kiều, cũng sẽ phải đối mọi lời nhận xét xấu về cô. Đáng tiếc, xây dựng thì khó, nhưng đổ vỡ thì dễ dàng biết bao.
Ngày Lâm Kiều biết mình nhận nhầm nam chính, biết ông cụ Quý, Từ Lệ, cho đến Quý Đạc - người cuối cùng quyết định kết hôn với cô, luôn giấu cô chuyện đổi hôn ước cũng là ngày mối quan hệ của hai người quay về vạch xuất phát: lịch sự, dứt khoát, không vượt quá giới hạn.
Lâm Kiều không phải không có tình cảm, khi nhận ra anh đã động lòng và đang cố gắng thay đổi, cô cũng đã từng nghĩ đến việc cứ sống bên anh như vậy. Cô chỉ đang tức giận vì anh không đủ tôn trọng mình, mà còn tức giận vì bản thân không đủ thận trọng.
Đối với Quý Đạc, Lâm Kiều luôn là một biến số trong cuộc đời anh, không thể nắm bắt nhưng lại không muốn buông bỏ. Thế nên anh bắt buộc phải nghe theo lời dạy dỗ của mẹ: "Hãy bỏ đi sự cứng nhắc của con, nghĩ nhiều hơn từ góc độ của Lâm Kiều.”
Dạo này Lâm Kiều bận rộn hơn hẳn với việc sáng chế ra nhiều loại nước tẩy rửa, cô cũng chuyển nhà tới gần trường để học nghiên cứu sinh nên thời gian hai người gặp nhau không nhiều. 
Lâm Kiều không có thời gian, anh thì có. Anh có kỳ nghỉ phép. Nếu cô bay xa hơn mà cảm thấy hạnh phúc hơn, thì cứ để cô bay. Chỉ cần không ly hôn, anh có cả đời để chậm rãi chinh phục cô. Lần đầu tiên anh đã làm cô xiêu lòng, rồi thời gian sẽ khiến cô động lòng lần nữa…
Và rồi, đoàn trưởng Quý lần đầu thổ lộ:
“Không biết mua nước ngọt cho em, không biết đi xem phim cùng em, nói chuyện như đang giao nhiệm vụ cho cấp dưới, thậm chí kết hôn cũng bắt đầu từ sự che giấu, vậy mà lại hy vọng em có thể dựa dẫm nhiều hơn vào anh.”
“Nhưng Kiều Kiều, anh có thể học, những gì em cảm thấy anh làm không đúng, em có thể nói ra, liệu chúng ta có thể không ly hôn được không?”
Đã không thể chia tay, cũng khó mà xây dựng lại niềm tin ngay lập tức, chi bằng cho nhau chút không gian để cả hai cùng bình tĩnh. 
Cô đến thế giới này không phải để yêu đương, còn rất nhiều việc ý nghĩa khác cần làm. Cô tin rằng Quý Đạc cũng thế. Họ đều là những người kiên định, có lý tưởng riêng. Giống như cô không thể vì anh mà từ bỏ con đường học hành, anh cũng không thể vì cô mà từ bỏ trách nhiệm của một quân nhân.
Thời gian rồi sẽ hàn gắn mọi thứ, sẽ khiến người ta hiểu rõ lòng mình hơn. Lâm Kiều vẫn kiên trì trên con đường nghiên cứu sinh lĩnh vực hóa học mà cô đam mê, còn Quý Đạc cũng ra trận bảo vệ sự yên bình vốn có. Thời gian qua đi, nhưng tình cảm của họ vẫn vẹn nguyên, vẫn là đôi vợ chồng dưới mái ấm nhỏ gần trường. 
Trước đây, anh mang theo ông cụ Cố, Thiếu Trân và Thiếu Bình, còn sau này trên vai anh chỉ mang quốc gia và cô: “Anh biết anh lớn hơn em chín tuổi, sẽ già trước em, có thể cũng sẽ đi trước em, mà anh lại không biết cách làm em vui. Có lẽ đối với em, anh không phải là người phù hợp. Nhưng đối với anh, em luôn là điều tốt đẹp nhất, duy nhất, là sự bất ngờ lớn nhất và đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh.”
Họ cách nhau chín tuổi, bắt đầu từ một cuộc hôn nhân sai lầm và ép buộc, tính cách của cả hai đều quá độc lập và có chính kiến, nhìn qua có vẻ không phải là một cặp đôi hoàn hảo. Nhưng trên thế giới này, có bao nhiêu sự phù hợp hoàn hảo như vậy?
Hầu hết mọi người dành cả đời cũng không thể tìm được một nửa hoàn hảo của mình, mà phải trong quá trình chung sống hằng ngày, dần dần trở thành người thích hợp nhất với nhau. 
Nhớ lại năm đó, Quý Đạc cũng không ngờ sau này lại có một người, nặng như quốc gia và trách nhiệm ở trên vai mình.
Lời reviewer: Với độ dài vừa phải, tình tiết hợp lý, không quá nhanh cũng không quá chậm, tui nghĩ truyện này là truyện xuyên sách cuốn nhất mà tui đọc trong năm nay. Tui thích quá trình Lâm Kiều theo đuổi đam mê, vượt qua khó khăn để làm giáo viên, rồi lên nghiên cứu sinh. Tui cũng thích cách Quý Đạc luôn ủng hộ và bày tỏ tình cảm với chị nhà, mặc dù đôi khi cách làm của anh hơi trẻ con xíu. Ngoài tuyến tình cảm này thì sự ấm áp mà nhà họ Quý mang lại cho Lâm Kiều cũng là điều rất đáng trân trọng. Bà nào đang tìm truyện hài hòa giữa tình cảm, sự nghiệp và gia đình thì nhảy liền đi nha! 

Bình luận