Thi đấu diễn ra quá nửa, Hector phe Troy vẫn chưa xuất chiến, hắn muốn phân cao thấp với Agamemnon và Achilles cơ.
Achilles cũng chưa xuất hiện, trong những cuộc thương lượng lúc trước, Narcissus yêu cầu Hector nên bảo tồn thực lực.
Bởi Achilles là con trai nữ thần nữ Thetis, sở hữu sức mạnh bền bỉ cùng tinh thần sắt thép, là một đối thủ đáng gờm.
“Achilles đâu? Dũng sĩ Hy Lạp với thần lực vô song? Người người chờ mong ngươi quyết đấu, ngươi trốn nơi nào?”
Không riêng Hector đặt câu hỏi, ngay cả Agamemnon cũng thắc mắc:
“Ngày thường hắn đắc ý dào dạt, hay là sợ thua xấu mặt nên nấp vào cái xó âm u nào rồi?”
“Hắn thường chỉ trích ta rằng ta thiên vị, rằng ta xa lánh hắn, chẳng hay hắn đã quên, lúc trước vì giúp hắn lập nên công danh, chúng ta trả giá chắc ít? Con trai Thetis hoá ra chỉ là kẻ nhát cáy, chúng ta còn tôn vinh hắn làm gì nữa!”
Rất nhiều người bất mãn.
Odysseus vội vàng cho binh lính đi tìm, binh lính trở về bẩm lại: “Anh hùng Achilles say rượu chưa tỉnh, còn đang ngủ mê.”
Agamemnon cười khinh miệt, “Ta nghe nói hắn mới nạp thêm một nữ nô, e rằng lo sống mơ mơ màng màng mà quên tịt mục đích tới đây rồi.
Thôi thì từ bỏ hắn, để hắn tự sa vào bụng dạ đàn bà đi rồi hết thảy vinh quang sẽ thuộc về chúng ta.”
Agamemnon lên sân khấu đấu với Hector.
Họ đánh suốt một ngày một đêm, lần này cả Athena và Aphrodite đều yêu cầu tạm dừng nghỉ ngơi, nhưng chẳng bên nào chịu đồng ý.
Bọn họ không cần nghỉ ngơi, chỉ cần phân rõ ngươi chết hoặc ta mất mạng.
Bóng đêm bủa vây, nữ thần Artemis đã mượn một mặt gương lớn nhằm phản xạ ánh trăng, chiếu rọi khắp đường sá, xung quanh lôi đài sáng như ban ngày, nhiều người thức khuya khốn đốn về nhà nghỉ ngơi, song vẫn dư lại mấy chục vị tướng sĩ cùng khán giả.
Trọng tài thì không được rời khỏi, Aphrodite và Athena chứng kiến cảnh tượng đánh nhau từ trên lôi đài xuống tới vách tường thành, lại tiếp tục quần quật tận thành luỹ chiến hào, âm thanh bọn họ hô gào gầm rống, tiếng binh khí va chạm kéo dài mãi không dứt.
Đuôi mày khóe mắt của hai kẻ đều ướt rượt sát khí, chết chóc lảng vảng ở xung quanh, lưỡi hái Tử Thần chẳng biết sẽ bổ trúng đầu ai.
Paris dưỡng thương tại cung điện.
Chàng nghe tin anh cả lấn sân thi đấu, bèn bảo: “Anh cả trước nay luôn kiên cường chính trực, khinh thường việc gian lận, có điều gã thống soái thô lỗ người Hy Lạp kia sợ là không ngay thẳng như vậy đâu, hắn nhất định sử dụng quỷ kế.”
Chàng ôm cánh tay, nhịn đau đứng lên khẩn cầu vua cha.
Hãy để chàng đi gặp Narcissus, hy vọng anh ra tay giúp đỡ.
Vua Priam phản bác, “Thần dụ yêu cầu thần linh không được tham dự bất cứ hạng mục nào trong cuộc thi đấu lần này của phàm nhân, Hector cũng chẳng thèm cái loại ăn gian chiến thắng đó.”
Paris nghe vua cha răn dạy, đành lui về tẩm điện.
Helen không ở cạnh, chàng càng thấm thía nỗi cô độc và áy náy sâu sắc.
Chàng lẩm bẩm: “Có lẽ ta không nên lợi dụng Helen, nàng ấy nhất định rất hận ta.”
Chàng thì thầm với sao trời xa xôi: “Hoạ lớn là do ta gây ra, hiện tại là lúc ta nên gánh vác.” Nói đoạn, chàng cầm cây cung thần rồi gọi người bạn tốt Amanlis tới, nhờ hắn cõng mình đi lôi đài.
“Ta phải đến đó giúp anh trai một tay.
Nhục nhã bêu trên lưng, chắn ngang không hối tiếc.
Ta muốn anh trai giành được thắng lợi!”
Phía ngoài thành Troy, lôi đài ẩu đả toé lửa, Paris tránh sau lưng Amanlis.
Hai người tìm một chỗ yên tĩnh mà quan sát Hector quả cảm chiến với Agamemnon.
Lúc này đã là rạng sáng, rất nhiều người gật gù díp mắt, ngay cả Aphrodite cũng mơ màng sắp ngủ.
Athena lạnh lùng nói: “Hai kẻ này khó phân thắng bại, lực lượng ngang nhau, chẳng lẽ chờ tiếp?”
Aphrodite bị cô nàng đánh thức, giọng điệu nhàn nhạt: “Có kết quả ngay thôi.”
Agamemnon ngã xuống đất, Hector sải bước tiến lên muốn nắm đầu gã, bỗng Agamemnon nhảy dựng lên, chân gã vướng phải chỗ nào đó.
Hai người lăn trên mặt đất xé toạc đối thủ, nỗ lực tránh thoát khỏi sự chiếu cố từ Tử Thần.
Ngươi một quyền ta một đấm, thay phiên công kích.
Athena nói: “Đứng lên, đứng lên và đánh đấm một phen quyết liệt nào!”
Hector lảo đảo nhổm dậy, Agamemnon không cam lòng yếu thế, hét lớn xông đến.
“Đi chết đi!”
Đột nhiên, một mũi tên rực lửa chui vào ngực Agamemnon.
Agamemnon sửng sốt, biểu cảm khiếp sợ lan tràn khắp khuôn mặt.
Quá chấn kinh - bóng ma tử vong cuối cùng lại bao vây gã.
Agamemnon ngã rầm xuống đất, được áo giáp che chắn.
Athena nhanh chóng truy tìm kẻ bắn lén trong bóng tối.
Một trận gió lập tức chặn cô lại, Aphrodite tức khắc tỉnh ngộ, “Đừng đuổi theo, bọn họ còn ở ván đấu!”
Athena ngoái đầu.
Hector quyết định chấm dứt thi đấu, hắn nói: “Ta nhận thua.”
Hắn nhận ra mũi tên đó, là Paris, hắn vừa không mong thắng bẩn vừa chẳng muốn để Athena trừng phạt đứa em.
Vì thế hắn rút mũi tên khỏi lồng ngực Agamemnon, nhận thua rồi rời lôi đài.
Bắn lén trên chiến trường là sự sỉ nhục đối với hắn, có điều trận này hắn đầu hàng, Agamemnon lại không cam tâm.
Agamemnon vực dậy sau khi mũi tên được rút khoảng mười mấy giây, gã nhặt trường mâu trên mặt đất và hung hăng đâm về phía bóng lưng Hector.
“Dừng tay!” Athena quát: “Hắn đã nhận thua rồi, ngươi làm như vậy là phạm quy.”
Aphrodite cười lạnh, “Đây là khí phách của thủ lĩnh Hy Lạp sao? Loại người đâm chọt lén lút sau lưng mà cũng có thể tôn thành anh hùng?” Nàng triệu hồi thần lực bảo vệ Hector, hộ tống hắn về tới cung điện Troy.
Agamemnon cười phá lên: Lưỡi hái Tử Thần đã được mài sắc, chuẩn bị thu hoạch vong hồn.
Gã lại lần nữa hôn mê, được người nâng đi trị liệu.
Aphrodite, Hector, Narcissus và Paris đồng thời trở về cung điện Troy.
Đêm nay cả toà nhà thao thức, đèn đuốc thắp sáng trưng bởi hai hoàng